Trương Nhất Manh mong còn không được, vội vàng gật đầu: “Ừ…”
Cô hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu là ai muốn đi chơi… Chỉ có thể nói rằng, địa điểm không đúng…
Trương Ninh Hi muốn mời Tề Phỉ đến Trương gia chơi, Tề Phỉ cười cười nhìn anh ta, tiếng nắm tay răng rắc vang lên, Trương Ninh Hi cười cười đứng đằng sau Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “…”
Rõ ràng là gặp cô thì trào phúng chế nhạo, bây giờ gặp Tề Phỉ thì lại thế này, đúng là thích bắt nạt kẻ yếu…
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cuối cùng, Tề Phỉ quyết định không đến Trương gia, dù sao thì đối tượng xem mắt của cô không đến, cô phải về trước để tìm lại chút thanh danh cuối cùng, Trương Ninh Hi thấy vậy, gọi một cuộc điện thoại, sau đó, một chiếc xe màu đen có rèm che cực kỳ khoa trương xuất hiện trước mặt Tề Phỉ.
Tề Phỉ: “???”
Trương Ninh Hi mở cửa thay cô: “Con gái về nhà một mình không hay lắm, bây giờ cũng không còn sớm…”
Trương Nhất Manh nhìn lên trời, bây giờ mới hơn năm giờ chiều…
Tề Phỉ cảnh giác nói: “Tôi thấy ngồi trong cái xe này mới nguy hiểm…”
Trương Nhất Manh: “Tớ cũng thấy vậy… Còn hơn cả nguy hiểm nữa…”
Tề Phỉ nói nhỏ với Trương Nhất Manh: “Hơn nữa, như vậy chẳng phải sẽ biết địa chỉ nhà của tớ sao?”
Trương Nhất Manh nói nhỏ: “Thế thì không cần lo lắng, nếu anh ta muốn thì tự khắc sẽ có cách khác dễ dàng hơn, không cần phải dùng thủ đoạn này đâu.”
Tề Phỉ: “…”
“Được rồi, đã có tài xế miễn phí thì tôi cũng không từ chối.” Tề Phỉ đáp lại Trương Ninh Hi, sau đó sảng khoái bước đi, Trương Ninh Hi chọt chọt Trương Ninh Giản, hai người cùng lúc mở miệng…
“Tề Phỉ, hẹn gặp lại.”
“Dì, hẹn gặp lại.”
Tề Phỉ: “…”
Trương Nhất Manh: “…”
>..<…
Trương Nhất Manh nhìn ánh mắt trong trẻo của Trương Ninh Giản: “Nghe mẹ nói hết đã… Không được gọi mẹ là mẹ, sau này cứ gọi bằng tên của mẹ, Trương Nhất Manh… tốt nhất… gọi là… Nhất Manh…”
Trương Nhất Manh rơi lệ đầy mặt.
Trương Ninh Trí gật đầu.
Trương Ninh Giản hoàn toàn không hiểu nhìn Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh tiếp tục giải thích: “Con nhớ thử xem, chẳng phải ở nước ngoài người ta rất hay gọi tên của cha mẹ sao…”
Trương Ninh Giản nói: “Nhưng chúng ta không phải là người nước ngoài…”
“…” Trương Nhất Manh hạ quyết tâm, nói: “Gọi tên của mẹ thử coi!”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Giản khó xử nói: “Nhất…”
Trương Nhất Manh mong đợi nhìn anh.
“Nhất … mẹ.” Trương Ninh Giản quyết đoán gọi mẹ.
Trương Nhất Manh: “…”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)Đứa con này… Cái gì mà Nhất mẹ chứ…
Trương Ninh Giản tỏ ra vô tội: “Nhưng tại sao không cho con gọi mẹ là mẹ nữa chứ?!”
Một đống từ “mẹ” làm Trương Nhất Manh như xoay vòng vòng, Trương Nhất Manh nói: “Vì chuyện này liên quan đến chuyện chúng ta có được đi chơi hay không…”
Trương Ninh Giản nói: “Đi chơi?”
Trương Nhất Manh nghĩ là Trương Ninh Giản động lòng, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là được ra khỏi nhà, đến những chỗ khác chơi đó! Nếu con không gọi mẹ là… Nhất Manh… thì chúng ta không thể ra ngoài được!”
Trương Ninh Giản đáp một cách tự nhiên: “Vậy thì khỏi đi ra ngoài!”
Trương Nhất Manh che mặt, không ngừng rơi lệ: “… Mẹ muốn đi ra ngoài cơ… Con có thương mẹ không hả? Có thương mẹ không hả? Chẳng phải con nói con thương mẹ nhất sao? Mẹ đã lớn tuổi rồi, ngay cả một cái yêu cầu con cũng không đồng ý đúng không? Hu hu hu, Ninh Giản à Ninh Giản, con làm mẹ thất vọng quá, đau lòng quá…”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Giản lúng túng: “Mẹ đừng khóc nữa! Được… được rồi…”
Trương Nhất Manh thấy Trương Ninh Giản khó xử như vậy cũng không đành, đề nghị: “Vậy đi, khi không có người ngoài, con có thể gọi mẹ là mẹ!”
Trương Ninh Giản gật đầu: “Được.”
Trương Nhất Manh: “Ừm, vậy giờ gọi thử xem.”
Trương Ninh Giản nói: “Mẹ!”
Trương Nhất Manh: “?!?!”
“Con... sao con vẫn gọi mẹ là mẹ?!” Trương Nhất Manh lại tiếp tục rơi lệ.
Trương Ninh Giản suy nghĩ một chút, nói: “Ở đây chỉ có con, mẹ, anh cả… Không có ai là người ngoài cả.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô yên lặng nhìn sang Trương Ninh Trí.
Trương Ninh Trí gật đầu: “Ừm.”
Ừm cái đầu anh đấy…
Vừa rồi là ai muốn Trương Ninh Giản gọi cô là Trương Nhất Manh?!
Cũng may, Trương Ninh Trí nhanh chóng thêm vào: “Gọi thử xem nào.”
Trương Ninh Giản đau khổ nói: “Nhất… Nhất Manh…”
Sau đó anh nhỏ giọng thêm chữ “mẹ” vào vế sau.
Trương Nhất Manh: “…”
Anh cho là tôi không nghe được đúng không?
Thôi… Muốn dạy dỗ đứa con này cũng không dễ…
Trương Nhất Manh vờ như không nghe thấy, khen ngợi sờ sờ đầu Trương Ninh Giản.
Trương Ninh Giản thoải mái cười với cô, Trương Nhất Manh nhìn Trương Ninh Giản, thật ra nếu anh ta không trở thành thế này thì nhất định là người con gái nào cũng muốn làm bạn gái, vừa giàu có vừa đẹp trai, vóc người cực chuẩn, khi thì lạnh lùng trầm tính, khi thì ngây thơ hoạt bát, khi thì vô tội đáng yêu, khi thì đẹp trai ngất ngây.
Trương Ninh Trí nhìn hai người một cái, nghiêm túc nhỏ giọng nói với Trương Nhất Manh: “Tăng lương.”
Trương Nhất Manh: “…”
Haha, hallelujah!!!
Trương Nhất Manh đột nhiên cảm thấy gương mặt băng giá lạnh lùng của Trương Ninh Trí bỗng chốc trở nên thân thiện gần gũi biết bao…
Mặc dù chỉ còn một tháng nhưng không phải quá ít, ngày hôm sau đã bắt đầu cuộc tập luyện, lúc trước Trương Nhất Manh cứ bị Trương Ninh Giản làm phiền không thôi, lại thêm ái ngại đây là nhà họ Trương nên khi Trương Ninh Trí đưa cô đi, cô mới biết trên lầu ba có một căn phòng dùng để tập múa.
Phòng tập múa rất to, sàn nhà làm bằng gỗ, một cái gương chiếm phần lớn diện tích bức tường có thể nhìn rõ cả phòng, Trương Nhất Manh thở dài: “Lại còn có cả phòng tập múa…”
Trương Ninh Trí trả lời ngắn gọn: “Là của Ninh Hi.”
“…”
Tên Trương Ninh Hi này, đúng là ăn chơi không thiếu phần anh ta.
Vì tập múa nên Trương Nhất Manh cố tình mặc một chiếc T-shirt rộng thùng thình, một chiếc quần short jean và giày thể thao, cứ tưởng Trương Ninh Trí sẽ khen ngợi tính tự giác của cô, nào ngờ, anh ta nhíu mày: “Quần áo cũng tạm được, còn giày phải đổi, phải là giày cao gót mới được.”
Trương Nhất Manh: “…”
Ừ nhỉ, đi dự tiệc cô phải mang giày cao gót mới đúng chứ.
Trương Nhất Manh đi đến căn phòng thay quần áo mà dì Thu đã dọn dẹp giúp cô, phòng thay đồ rất lớn, làm cho đống quần áo ít đến nao lòng của cô trở nên trống trải vô cùng, chọn đi chọn lại, cô phát hiện mình chỉ có hai đôi giày cao gót, một cái là Tề Phỉ tặng cô nhân dịp sinh nhật hai mươi tư tuổi, bảo là “Chỉ có một đôi giày tốt mới có thể đưa cậu đến con đường hạnh phúc…”
Đôi giày đó rất cao, không thấm nước, độ dày của đế cũng rất tiết kiệm, không dễ mang, nhưng nếu mang vào thì sẽ rất đẹp, màu sắc duyên dáng của chiếc giày phối hợp rất tốt với phần đế lấp lánh, đường nét uyển chuyển nhẹ nhàng làm cho người khác động lòng, sau đó Trương Nhất Manh vô tình đọc được trên tạp chí, mới biết đôi giày đó tốn một khoản tiền làm cho người ta phải chắc lưỡi ngậm ngùi.
Đôi giày này khó mang, nhưng đôi giày kia lại không thể mang – đó là đôi giày dành cho y tá mà thỉnh thoảng cô mới mang … = =
Nếu cô mang đôi này về phòng tập múa, chắc chắn sẽ bị Trương Ninh Trí đánh chết…
Trương Nhất Manh đau khổ mang đôi giày cao gót mà Tề Phỉ tặng cho, da cô trắng trẻo, mang đôi giày rất hợp, huống chi nó còn làm cô cao hơn nhiều, chỉ là một đôi giày xinh đẹp như vậy mà phối cùng áo T-shirt và quần short jean thì hơi kỳ quái, nhưng Trương Nhất Manh không có hứng xem quần áo nào hợp với đôi giày nữa, đành mang nó đến phòng tập múa.
Nhưng mà trước giờ cô chưa từng mang giày cao như thế này… Cho nên cứ hai bước là phải để chân xuống, đi năm bước thì nghỉ ngơi một chút, lên lầu còn phải dựa vào tường… Thoạt nhìn thật vất vả…
Phải một lúc lâu sau cô mới đến phòng tập múa, Trương Ninh Trí đang dần mất hết kiên nhẫn, thấy cô vất vả đi đến, khựng lại một chút rồi nói: “Thật ra thì không cần cao vậy đâu.”
Trương Nhất Manh đau khổ nói: “Tôi chỉ có đôi này thôi, mà còn là của người ta tặng nữa…”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Trí bình tĩnh nói: “Cứ để vậy trước đi.”
Trương Nhất Manh đau khổ gật đầu.
“Ngẩng đầu, ưỡn ngực lên, tự tin giống như đang mặc lễ phục vậy.” Câu đầu tiên mà Trương Ninh Trí nói là thế này, “Tưởng tượng như tất cả mọi người đang nhìn cô đi.”