Đôi giày đó khá là đặc biệt, trước khi Trương Nhất Manh ngất đi nhìn
thấy nó nên lại càng ấn tượng hơn, khi nghe Trương Ninh Trí nói vậy cô
cũng nhiều lần lén nhìn chân anh ta, nhưng không giống với đôi giày
trong ký ức của cô.
Khi đó cô cứ nghĩ là Trương Ninh Trí đã đổi đôi giày khác…
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu, người chạy đến khi đó không phải là Trương Ninh Trí, mà là Trương Ninh Giản!!!
Vậy nên có thể đoán ra được…
Trương Nhất Manh nhìn sang vết thương vẫn chưa khỏi trên mặt Trương
Ninh Giản – – thì ra vết thương đó không phải là do tai nạn xe hay gì
hết, rõ ràng là bị người ta đánh nên mới bị thương!!!
Khi đó cô đã cảm thấy kì lạ, tại sao Trương Ninh Giản lại bị tai nạn
xe trùng hợp như vậy, nhưng cô cứ nghĩ là do bản thân suy nghĩ nhiều mà
thôi, ai mà ngờ sự thật lại ra như vầy chứ!
Cũng may cô là y tá… Không phải là bác sĩ phụ sản, nếu không đã làm hại đến bao nhiêu là mạng người rồi..
Trương Ninh Giản bỗng nhiên bị cô vạch trần, yên lặng một lát rồi
thấy Trương Nhất Manh không la mắng gì cả mới cẩn thận gật đầu: “Vâng…
Là con chạy đến…”
Trương Nhất Manh cố gắng bình tĩnh, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô vừa hỏi vừa nhắn tin cho Tề Phỉ, tiện thể kéo Trương Ninh Giản về
phòng luôn, dù gì thì tâm sự ở phòng quần áo không phù hợp lắm, phải tìm một nơi tốt hơn thì mới dễ nói chuyện.
Hai người ngồi xuống cạnh giường, Trương Ninh Giản mở to đôi mắt nhìn cô, sắc mặt Trương Nhất Manh trở nên nghiêm khắc, nói: “Nghiêm túc mà
trả lời, không được khai gian! Thành thật khai báo, nếu không mẹ đánh
con đó.”
Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức “ừ” một tiếng, xoay xoay ngón tay đan
vào nhau nói: “Khi con chạy đến đó thì đúng lúc thấy tên khốn Tả Hưởng
đó lấy cái PSP đánh vào đầu mẹ, mẹ ngất xỉu nên con chạy tới đỡ mẹ…”
“Khoan khoan, dừng lại.” Trương Nhất Manh nói, “Sao con lại chạy lên
đỡ mẹ trước? Con phải cho tên Tả Hưởng đó một cái đấm móc, rồi thêm vài
cú đá nữa mới đúng chứ?”
Trương Ninh Giản nghiêm túc nói: “Nhưng mà mẹ té xuống đất làm sao mà không đỡ được? Sàn đất bẩn như vậy…”
Trương Nhất Manh: “…”
Ừm… Được rồi, lý do này coi như chấp nhận được…. Trên một phương diện nào đó…
Trương Nhất Manh nói: “Rồi, nói tiếp đi… Nhưng mà sau này phải chú ý, gặp chuyện này thì trước hết phải đảm bảo kẻ thù đã đo đất rồi, nếu
không con xỉu mà mẹ cũng xỉu thì chỉ tổ xui xẻo cho cả hai thôi.”
Trương Ninh Giản suy nghĩ rồi nói: “Vậy cũng được.”
“… Được cái gì mà được… Thôi thôi, con nói tiếp đi, sau đó thế nào nữa?”
Trương Ninh Giản suy tư một lúc rồi nói: “Sau đó thì Tả Hưởng xông
đến, thừa dịp con không chú ý đánh một cái vào mũi của con, sau đó…”
“Sao sao?”
“Sau đó con mặc kệ hắn, đặt mẹ lên băng ghế bên cạnh trước…” Trương Ninh Giản rụt người lại.
Trương Nhất Manh: “… Sau này con mà còn như vậy thì mẹ đánh chết con đó!! Mẹ nói thật đó!!!”
Cô vừa tức giận, lại vừa bực bội Trương Ninh Giản, tên Tả Hưởng đó cũng có mạnh bao nhiêu đâu…
Trương Nhất Manh bỗng nhiên nhớ tới Tưởng Quâ, nói: “Vậy còn người đàn bà kia thế nào?”
Trương Ninh Giản nói: “Sau khi đặt mẹ nằm lên ghế đàng hoàng, con
liền quay lại đánh Tả Hưởng, Tả Hưởng thấp hơn con, sức cũng không bằng
con, đánh hắn ta hai cái thì đã xụi lơ rồi, sau đó hắn tự dưng bổ nhào
vào người con, bị con chặn cái trán lại, hắn liền uỵch uỵch.”
Uỵch uỵch…
*Uỵch uỵch: mọi người cứ liên tưởng đến một người bị chặn đầu lại mà hai tay thì muốn đánh mà đánh không được là biết à, tại Tia không
biết nên đặt từ nào cho thích hợp, có cao nhân nào chỉ Tia với ^^.Tả Hưởng thấp hơn Trương Ninh Giản không ít, hắn ta cao chừng 1m73
còn Trương Ninh Giản tận 1m85, Trương Nhất Manh hoàn toàn có thể tưởng
tượng được cảnh Tả Hưởng bị Trương Ninh Giản chặn cái trán lại, mà tay
thì không đủ dài, muốn đánh mà đánh không được buồn cười đến mất nào…
Trương Nhất Manh đột nhiên nghĩ, nếu đó là một cửa qua trò chơi thì
Tả Hưởng nhất định là BOSS nhỏ ở cửa thứ nhất, chỉ có 5 vạch máu…
Thật không thể nào tin nổi trước kia hắn ta lại có thể làm khó dễ nhà họ Trương…
Trương Ninh Giản cẩn thận nhìn sắc mặt của Trương Nhất Manh, nói: “Con không có đánh phụ nữ.”
“Ờ… Vậy người đàn bà đó con xử lí thế nào?” Trương Nhất Manh hỏi, “Chẳng lẽ đuổi cô ta đi?”
Con ngươi Trương Ninh Giản đảo vài vòng, rõ ràng là đang chột dạ:
“Thấy con đánh Tả Hưởng, bà ta liền chạy qua, con chỉ lấy chân đẩy bà ta một cái thôi, bà ta đã vấp chân té…”
Trương Nhất Manh: “… … …”
Trương Ninh Giản lo lắng nói: “Mẹ! Con thật sự không có đánh phụ nữ, cũng không có xu hướng bạo lực gia đình đâu…”
“Bạo lực gia đình?!”Trương Nhất Manh không hiểu: “Chuyện này liên quan gì tới bạo lực gia đình?”
Trương Ninh Giản lí nhí nói: “Tức là con không có đánh mẹ…”
“… Chuyện này không phải là bạo lực gia đình.” Trương Nhất Manh nói:
“Sau này rảnh rỗi sẽ giải thích cho con nghe, rồi nói tiếp đi…”
“Con đánh Tả Hưởng thêm một cái cho hắn bất tỉnh, sau đó thì mẹ biết rồi.” Trương Ninh Giản thoải mái nói.
Trương Nhất Manh bất lực nói: “Con… Con xem con đi, Tả Hưởng và Tưởng Quân chỉ cần một cái nắm tay của con thôi cũng đủ bóp chết rồi, tự dưng lại để mình bị thương…”
Trương Ninh Giản ngoắt ngoắt đuôi nhìn gương mặt đau lòng của Trương
Nhất Manh, đang vui vẻ thì thấy mặt cô trầm xuống, so với lật sách còn
nhanh hơn, làm cho Trương Ninh Giản hết hồn.
“Vậy tại sao lại gạt mẹ, nói là Trương Ninh Trí cứu mẹ?” Trương Nhất
Manh lạnh lùng nhìn anh, “Còn nói vết thương trên mặt con là do tai nạn
nữa!”
Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức nói: “Con cũng đâu có muốn gạt mẹ đâu,
tại con nghĩ nếu mẹ biết con vì mẹ mà làm mình bị thương thì nhất định
sẽ rất buồn, rồi tự trách mình nên mới nhờ anh hai giấu giùm. Ai mà ngờ
sau đó anh hai lại nói là anh ấy cứu mẹ… Lúc đầu con và anh ba cũng
không biết, đến lúc mẹ mắng con, anh ba mới phát hiện.”
Trương Nhất Manh nhớ đến lúc mình mắng đứa con này đủ thứ, cảm thấy
đau lòng không thôi, cô véo véo vành tai non mềm của anh nói: “Xin lỗi…”
Trương Nhất Manh cũng chỉ vô tình thôi, thấy Trương Ninh Giản cúi
đầu, vành tai cũng rũ xuống, không nhịn được lại véo véo cho nó dựng
lên, nhưng phản ứng của Trương Ninh Giản rất kì lạ, anh rụt mạnh người
về sau, che tai lại ngơ ngác nhìn Trương Nhất Manh, mặt và tai đỏ lừ.
Trương Nhất Manh: “… Con… Con có khoẻ không?”
Trương Ninh Giản xấu hổ nói: “Sao mẹ lại nắm lỗ tai con?”
Trương Nhất Manh: “Mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi, được chưa?… Mặt con đỏ rồi kìa…”
Ngày nào bọn họ cũng ôm nhau ngủ, động chút là cọ cọ vào người cô,
hai lần hôn môi, vô số lần hôn lên mặt, anh còn ngại ngùng gì chứ?!!
Làm cho cô cảm thấy không tự nhiên tí nào -_-
Trương Ninh Giản tiếp tục thẹn thùng: “Lần này khác, lần này là mẹ chủ động!!!”
Không phải chỉ véo lỗ tai thôi sao?!
Không hiểu sao nghe anh nói lại làm cô liên tưởng bậy bạ…
Trương Nhất Manh hít sâu, tự nhắc bản thân bình tĩnh lại, không nói đến đề tài này nữa: “Vậy sao con không nói với mẹ?”
Cô bắt đầu hiểu ra rồi, Trương Ninh Trí và Trương Ninh Hi cãi nhau ở
ngoài phòng bệnh chắc cũng liên quan đến chuyện này, có lẽ Trương Ninh
Hi bực bội vì Trương Ninh Trí không nói cho cô biết người cứu cô là
Trương Ninh Giản.
“Anh hai và anh ba nói, nếu không nói như vậy thì mẹ sẽ nghi ngờ, biết con vì cứu mẹ mà bị thương.”
Gương mặt anh đã bớt đỏ, nhưng hai tay vẫn che lỗ tai lại, làm cho
Trương Nhất Manh bất giác liên tưởng đến một thiếu nữ yếu ớt đang giữ
gìn trinh tiết, còn cô lại là một tên biến thái…
Máu dồn lên não!!!
Trương Nhất Manh ho một tiếng, nói: “Ra là vậy… Haiz, lần này bỏ qua
cho con, dù gì mẹ cũng đã ngả bài với Trương Ninh Trí, không phải anh ta cứu mẹ càng tốt.”
Trương Ninh Giản chớp mắt nhìn Trương Nhất Manh: “Ngả bài gì cơ?” Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh nói ngắn gọn: “Thì là mẹ sẽ mãi mãi là mẹ của con chứ không có thành chị dâu của con. Ừm… hình như vốn là vậy…”
Cô cứ nghĩ là Trương Ninh Giản sẽ không hiểu, ai mà ngờ mắt anh sáng lên, nói: “Thật không?”
Trương Nhất Manh: “… Thật.”
Trương Ninh Giản vẫn che lỗ tai lại, nở nụ cười dễ thương với cô: “Con yêu mẹ nhất.”
Trương Nhất Manh: “…”
Oa~ sao mà con cô đáng yêu thế cơ chứ!!!