Ai Là Siêu Sao

Chương 49

Chương 49: Nếu

Edit: Bánh

Không ai biết tại sao Thiệu Nam lại khóc, càng không có ai biết được tại sao Thiệu Nam lại ôm một chàng trai lạ mặt mà khóc. 

Trong mắt của giáo viên trong nhà trẻ, Lê Hiểu Hàm là trợ lý của ba Thiệu Nam. Còn trong mắt Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm là "tình cũ" của anh. 

Cho nên, làm sao bọn họ lại loạn thành một cục như thế này, tại sao con của anh vừa nhìn thấy "Đồng Khải Văn" đã biến thành kẻ phản bội rồi. 

Thiệu Trì nhìn Lê Hiểu Hàm đang ôm con trai bảo bối của mình, lặng lẽ rút tay về, tốt xấu gì anh cũng chính là ba của đứa nhỏ, thế méo nào lại vọt vào lòng của một người ca ca xa lạ như thế chứ.

Còn nữa, ca ca này cùng thế hệ với ba, phải kêu là chú.

Được Lê Hiểu Hàm dỗ dành, Thiểu Nam liền rúc vào trong lòng cậu, không khóc cũng không muốn động.

Cũng không thèm ba ba nữa. 

Khi đứa nhỏ đã ngừng khóc rồi, Lê Hiểu Hàm mới bế Thiệu Nam lên, dịu dàng hỏi chuyện: "Sao em khóc thế này?" 

Thiệu Trì bị thủ đoạn dỗ trẻ của Lê Hiểu Hàm thu phục, cũng hỏi con trai mình: "Đúng vậy, con trai à, sao con khóc, có phải bị ai ăn hiếp không?" 

Cô Âu Dương : "......" 

Tôi vừa mới nói là Thiệu Nam đánh con nhà người ta luôn đó.

Thiệu Nam đưa tay ôm chặt Lê Hiểu Hàm, hừ hừ hai tiếng, trong tiềm thức chỉ cảm thấy có thể làm như thế với một mình ca ca mà thôi. 

Thiệu Trì có chút kinh ngạc, trừ phi sinh bệnh, những lúc khác Thiệu Nam căn bản không bao giờ làm nũng với anh, có lẽ anh không dành nhiều thời gian cho con, nên đứa nhỏ không có cơ hội làm điều đó chăng. 

Thiệu Nam khóc xong mới phát hiện ba ba đang ở đây, liền thấy mắc cỡ, dứt khoát im luôn.  

Thiệu Trì liền nói với cô Âu Dương: "Tôi đưa Thiệu Nam về nhà trước, mọi chuyện còn lại phải phiền đến cô rồi." 

"Không phiền, đó là trách nhiệm của tôi mà." Cô Âu Dương đáp, cô nhận thấy sự thay đổi của Thiệu Nam, còn trực tiếp tìm tới Thiệu Trì, có thể cho thấy cô rất quan tâm tới đứa nhỏ.

Lê Hiểu Hàm ôm Thiệu Nam cùng Thiệu Trì rời khỏi nhà trẻ, tài xế nhìn thấy tình nhân của ông chủ đang ôm tiểu thiếu gia, đôi mắt dưới lớp kính râm không khỏi lộ ra kinh ngạc, tiểu thiếu gia không phải là đứa nhỏ ai muốn ôm cũng được, đặc biệt là khi có mặt ông chủ.

Chàng diễn viên này rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn, khiến cả hai cha con đều mê muội như thế nhỉ. 

Không thể nghi ngờ, Lê Hiểu Hàm rất chắc chắn về việc Thiệu Nam là em của mình, lúc ôm đứa nhỏ vào lòng, cậu có thể khẳng định được điều đó, ngay cả sự oán hận đối với người phụ nữ kia cậu cũng thấy có thể buông bỏ, có thể tạm quên được vài phần rồi. 

Một đứa em là thỏa mãn, hai đứa em là kiên định.

Trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, giờ Lê Hiểu Hàm lại thấy muốn khóc thật to, cậu lại có thêm một đứa em, ai thèm quan tâm ba nó là ai cơ chứ, đó là em cậu, em của cậu! 

Trở lại trên xe, Thiệu Nam vẫn không muốn ra khỏi vòng tay của Lê Hiểu Hàm, cậu nhóc quay đầu, trông có vẻ có tâm sự gì muốn nói với Lê Hiểu Hàm, nhưng nghĩ lại rồi thôi. 

Thiệu Trì ở một bên nhìn mà thấy sốt ruột, giờ anh không còn sức để bận tâm đến chuyện "Đồng Khải Văn" đã 419 với bạn tốt của mình hay không, mà chỉ nghĩ tại sao con trai của mình lại dính vào người kia không muốn xuống như thế. 

Vừa định ôm con trai cưng qua, cục cưng của anh lại không chừa chút mặt mũi nào cho ba mình, ôm cổ Lê Hiểu Hàm, không muốn xuống. 

Thiệu Trì bất đắc dĩ: "Tiểu Nam, ba ba ôm con nhé."

Thiệu Nam lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, nói: "Ba ba, con có chuyện này muốn hỏi ca ca."

"Có chuyện gì mà ba không thể giải quyết cho con à?" Thiệu Trì bực. 

"Ba ba không tin con." Thiệu Nam từ chối. 

"......" Thiệu Trì như trúng ngàn vạn damage. 

Lê Hiểu Hàm phì cười, khiến cho Thiệu Trì càng xấu hổ, con trai của mình từ khi nào lại thành ong nuôi tay áo thế này. 

"Tiểu Nam muốn hỏi anh cái gì?" Lê Hiểu Hàm sờ trán cậu nhóc, động tác mềm nhẹ, cười đầy dịu dàng. 

Thiệu Nam ghé vào tai Lê Hiểu Hàm, hỏi: "Em mơ thấy có một người em giống em như đúc, còn có một ca ca giống y hệt như anh nữa, em biết đó là em trai của em, chứ không phải là em đâu. Ca ca, em cũng là em trai của anh hả?" 

Thiệu Nam tuy rằng là ghé vào tai Lê Hiểu Hàm nói thầm, nhưng Thiệu Trì vẫn nghe được rõ ràng, anh không ngờ Thiệu Nam sẽ hỏi chuyện này. Lần trước bị bệnh, đứa nhỏ đã hỏi chuyện này một lần, Thiệu Trì chỉ đơn giản nói là con trai đang mơ, trên thế giới này trừ phi là thai song sinh, còn không sẽ không có chuyện hai người giống nhau như đúc, càng không thể mơ thấy. 

Lê Hiểu Hàm nghe Thiệu Nam nói xong liền vô cùng xúc động, vì là thai song sinh nên mới có cảm ứng như vậy chăng, đúng là quá diệu kì, vỗ vỗ vai Thiệu Nam, Lê Hiểu Hàm khẳng định: "Tất nhiên anh là ca ca của em rồi, em cũng có một cậu em trai nữa, giống y như em luôn, em ấy cũng rất ngoan, chắc chắn em ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy em." 

Chỉ là hai anh em tình cảm còn chưa được bao lâu, Thiệu Trì đã lạnh lùng chen ngang: "Khải Văn, đừng nói chuyện lung tung, Tiểu Nam không có em trai, đừng khiến nó hiểu nhầm." 

Lê Hiểu Hàm bừng tỉnh, thiếu chút nữa quên mất cái tên Thiệu Trì này. Cậu không nói dối, nhưng trước mặt Thiệu Trì, cậu cũng không thể nào nói ra sự thật được.  

Thiệu Nam lại che chở cho Lê Hiểu Hàm: "Ba ba, ca ca tin con, anh ấy đang nói sự thật. Còn nữa, không cho ba nghe lén con nói chuyện." 

Thiệu Trì nhìn khuôn mặt non nớt đang tỏ vẻ nghiêm túc của con trai: "......" 

Có khi ngày mai phải tìm bác sĩ tâm lý, anh cảm thấy con mình hình như bị chứng hoang tưởng, xem mơ thành thật.

Không đời nào anh thừa nhận chuyện mình bị con trai cưng ghét bỏ. 

Có Thiệu Nam hộ thể, Lê Hiểu Hàm cười, thơm má Thiệu Nam: "Đúng vậy, nghe lén người khác nói chuyện đều là trẻ hư."

Trẻ hư Thiệu Trì: "......"

Giờ có Lê Hiểu Hàm rồi, Thiệu Nam không muốn xuống nữa, rúc vào trong lòng cậu: "Ca ca, từ giờ về sau mình có được ở chung với nhau không?" 

Lê Hiểu Hàm nói: "Đương nhiên không được rồi, ca ca còn phải đi làm, phải về nhà nữa."

"Dạ, vậy em có thể đến chơi với anh không?"  Thiệu Nam nói.

"Tất nhiên rồi." Lê Hiểu Hàm đáp.

Hai người cứ thủ thì rủ rì, cho Thiệu Trì ra rìa, xe cứ đi về trước, mãi cho đến nhà của Thiệu Trì mới ngừng, ngay lúc này, Thiệu Trì cũng không biết nên đối xử với "Đồng Khải Văn" như thế nào, vì sao con trai của mình cũng thích cậu ta vậy chứ!

Xuống xe rồi, Lê Hiểu Hàm không ôm Thiệu Nam nữa, mà là nắm bàn tay nhỏ của nhóc con, bảo mẫu ra đón bọn họ thấy tiểu thiếu gia đang nắm tay người lạ, cũng không tỏ vẻ phấn khích hay thắc mắc gì cả.  

Là bạn trai của đại thiếu gia sao?

Dù phải hay không phải, cũng không được phép bình luận, vì Thiệu Nam kéo Lê Hiểu Hàm vào trong, muốn dẫn cậu đi ăn bánh kem, còn muốn chơi đàn dương cầm cho cậu nghe. 

Lần đầu tiên tới một tòa nhà lớn, Lê Hiểu Hàm cũng không muốn thưởng thức kiến trúc bên trong, cùng Thiệu Nam thay dép lê giống y như nhau rồi đi vào trong, có thể thấy được, chủ nhân của căn nhà này chính là Tiểu Nam. 

Nhìn đôi dép lê của mình bị đưa cho người khác mang, trên trán Thiệu Trì lập tức xuất hiện mấy đường hắc tuyến, sao Tiểu Nam của anh lại có thể thay lòng đổi dạ như vậy chứ. 

Tình yêu của con dành cho ba đâu rồi? 

Lê Hiểu Hàm bị kéo đến phòng học đàn, tâm tình rất tốt, Thiệu Nam chạy tới chạy lui, mở đàn lên thử vài nốt rồi lại nhìn Lê Hiểu Hàm. 

"Ca ca, em sẽ đàn bài mà em giỏi nhất cho anh nghe nha." Thiệu Nam có ca ca, cả thế giới bỗng trở nên mới mẻ, trong đầu đều là suy nghĩ làm thế nào mới có thể hấp dẫn được Lê Hiểu Hàm, khiến cho cậu ở lại với nhóc.

"Em muốn đàn bài nào cũng được, anh đều thích hết." Lê Hiểu Hàm chân thành nói, trong lòng không khỏi tưởng tượng, nếu Tiểu Nam có thể lớn lên cùng với Hiểu Bắc thì tốt biết mấy. 

Vì thế Thiệu Nam liền đàn cho Lê Hiểu Hàm nghe bài "Little star".  

Thiệu Nam còn chưa đầy ba tuổi đã bắt đầu học đàn, Thiệu Trì vẫn luôn rất bận, chưa từng có thời gian nghe con trai chơi đàn, tiếng đàn cầm vang lên từ bên trong, tâm của Thiệu Trì cũng xao động theo. 

Lê Hiểu Hàm nhìn Thiệu Nam rất căm chú, mà cậu cũng bị Thiệu Trì nhìn chăm chú không kém.  

Mãi đến khi Thiệu Nam đàn xong, trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay, Thiệu Trì cùng Thiệu Nam đồng thời vỗ tay cổ vũ cho cậu nhóc, Lê Hiểu Hàm không am hiểu nhiều về đàn dương cầm, nhưng cậu cảm thấy, Tiểu Nam mới có 4 tuổi đã có thể đàn được như thế, không khác gì lúc cậu nghe trong các đoạn audio khác, đã là rất có thiên phú. 

Thiệu Trì cũng cảm thấy ngứa tay mà tiến lên, Lê Hiểu Hàm không hiểu, nhưng anh hiểu.

Tuy rằng đã lâu rồi không đàn, nhưng kĩ năng của anh vẫn cao hơn con trai một chút. 

Hoàn toàn không nhận ra mình đang lén phân cao thấp tranh sủng với con trai. 

"Hay lắm." Lê Hiểu Hàm nhiệt tình khen ngợi Thiệu Nam.

"Tốt lắm, về sau Tiểu Nam vẫn còn phải luyện tập thêm, ba ba cũng đàn cho con nghe một chút, thấy thế nào?" Thiệu Trì nói.

"Được ạ, ba ba cố lên." Thiệu Nam nhảy xuống, qua đứng với Lê Hiểu Hàm.

Thiệu Trì cảm thấy sau khi Thiệu Nam gặp được "Đồng Khải Văn" liền thay đổi phong cách, bình thường con trai anh không bao giờ hoạt bát như vậy. 

Tiếng dương cầm du dương như nước chảy róc rách lại vang lên, khiến cho nội tâm Lê Hiểu Hàm lại bình tĩnh trở lại, cậu tự hỏi mình và Thiệu Trì đã quen biết được bao lâu, hình như đã được năm tháng, gần nửa năm, cậu cũng không biết Thiệu Trì là loại người như thế nào, đôi khi cảm thấy anh không khác gì bà cô cả, đôi khi lại cảm thấy bà cô này lại có ích cho mình rất nhiều.

Có thể khiến cho cậu gặp được Thiệu Nam. 

Thiệu Trì cũng rất mâu thuẫn.

Anh có suy nghĩ của riêng anh, Lê Hiểu Hàm cũng có suy nghĩ của riêng cậu. 

Đàn xong, Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Nam cũng vỗ tay rất nhiệt liệt, cuối cùng Thiệu Trì cũng có cơ hội ôm con trai. 

"Tiểu Nam, có đói bụng không, đi ăn điểm tâm nhé." Thiệu Trì lên tiếng.

"Dạ, ca ca, đi thôi." Một tay Thiệu Nam nắm tay Thiệu Trì, tay kia cầm tay Lê Hiểu Hàm. 

"Ừm, được." Lê Hiểu Hàm cười cười.

Không biết vì sao, Thiệu Trì bỗng thấy thích cảm giác ba người ở cùng một chỗ như thế này, có một loại ảo giác nhân sinh viên mãn.

Bọn họ dùng điểm tâm ở một vườn hoa nhỏ, có một cái đình hóng gió, xung quanh là bãi cỏ đã được cắt tỉa rất kĩ, mềm mại, đạp lên có cảm giác rất thoải mái. 

Nếu có thể nhìn thấy Tiểu Nam chơi đùa với Hiểu Bắc trên mặt cỏ, cùng nhau chụp ảnh chung, cùng nhau ngủ, cùng nhau trưởng thành, cậu sẽ vui mừng biết bao.

Nhìn Thiệu Nam đang dùng nĩa nhỏ ăn từng miếng bánh kem, Lê Hiểu Hàm ngẩng đầu, nhìn Thiệu Trì vốn đang nhìn cậu rất chăm chú.  

"Thiệu tiên sinh, nếu, tôi nói là nếu, nếu như Tiểu Nam còn có một người em trai, nhưng đứa nhỏ kia đã có người yêu thương chăm sóc cho nó, anh sẽ thấy thế nào?"  Lê Hiểu Hàm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment