Ai Là Siêu Sao

Chương 59

Chương 59: Offer

Thiệu Trì đang chìm đắm trong bầu không khí mỹ diệu tràn ngập màu hồng phấn lại bị tiếng kêu thanh thúy của con trai kéo về hiện thực, đành phải lưu luyến không rời buông Lê Hiểu Hàm ra. 

Ánh mắt Lê Hiểu Hàm u ám, dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng, nhân lúc Thiệu Trì đang không phòng bị cho anh một đấm rồi mới xoay người đi lấy giấy cho Tiểu Nam. 

"Lê Hiểu Hàm, em!" Thiệu Trì một tay ôm bụng, một tay đỡ tường, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm.

"Cho anh bỏ cái tật gặp là hôn." Lê Hiểu Hàm trừng anh. 

Tiểu Nam giải quyết xong vấn đề sinh lý, rửa tay xong đi ra hoàn toàn không biết mình vừa đẩy bố mình từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, chỉ là cảm thấy sắc mặc ba ba không tốt lắm.  

"Ba ba, ba không thoải mái sao? Có muốn đi toilet không?"

"Ba không sao, chúng ta về thôi."

"Dạ, phải tạm biệt ca ca sao?"

"Mấy ngày nữa là có thể gặp rồi." Thiệu Trì nói, quay đầu nhìn Lê Hiểu Hàm, "Cuối tuần là sinh nhật của Trì Việt Thần, cậu ta mở tiệc, em đi luôn nhé?"

Thiệu Nam biết sinh nhật của chú Thần, nhóc cũng muốn đi: "Ca ca, em cũng đi, em còn chuẩn bị quà sinh nhật cho chú ấy." 

"Em chuẩn bị món quà gì?"

"Bật mí cho mình anh biết thôi nha, là một cái qυầи ɭóŧ."

"...... Sao lại là qυầи ɭóŧ?"

"Vì không mặc qυầи ɭóŧ khi ngủ sẽ đái dầm."

"Ai nói cho em vậy?"

"Ba ba."

Thiệu Trì yên lặng quay mặt đi.

Lê Hiểu Hàm thở dài, không biết nói sao cho phải, chỉ nói cho Thiệu Nam: "Đúng là một ý hay, tiệc sinh nhật anh phải xem lại thời gian đã, bảo mẫu nhà anh xin nghỉ vẫn chưa quay lại, anh phải trông em trai." 

"Thế anh đưa em ấy đến luôn đi!" Thiệu Nam vội vàng nói.

"Gấp cái gì, muốn gặp em quá hả." Lê Hiểu Hàm cười nói.

"Dạ, nhưng mà, em ấy đang bệnh."

"Bệnh của đứa nhỏ có thể trị dứt điểm không?" Thiệu Trì cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.

"Đại khái có thể đi." Lê Hiểu Hàm cũng không trả lời thẳng, "Chúng tôi đang rất cố gắng, về sau chắc sẽ có tiến triển."  

Thiệu Trì muốn vỗ vai cậu, hoặc là ôm cậu một cái để an ủi, nhưng lại nhớ tới lúc nãy mới bị cho ăn đòn, lại rút tay về, không phải mới đầu còn êm đẹp lắm sao, thế mà vừa xong lại ra tay đánh người rồi. 

Đã là tự nhận là bạn trai của Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì tất nhiên muốn đưa cậu về trường, Lê Hiểu Hàm cũng không có ý kiến, muốn đưa thì đưa.

Thế nhưng vẫn phải nói rõ với Thiệu Trì. 

"Thiệu tiên sinh, đừng lặp lại chuyện vừa rồi nữa, quan hệ giữa chúng ta không phải kiểu đó." Lê Hiểu Hàm nhéo ngón tay mình.

"Nhưng mà em cũng đâu có cự tuyệt." Thiệu Trì giãy giụa.

"Tôi nói bộ anh nghe chắc?" Lê Hiểu Hàm hỏi lại, lần nào cũng ngang ngược như thế, cơ hội để người ta lên tiếng cũng không có, cự tuyệt kiểu gì chứ. 

"Vậy ít nhất em cũng phải cho tôi một cơ hội để theo đuổi em." Thiệu Trì yếu thế nói.

"Vấn đề là tôi lại không muốn cho, chúng ta cũng không có khả năng ở bên nhau, anh và tôi không giống nhau." Lê Hiểu Hàm nói.

Thiệu Trì nhìn chằm chằm con trai đang ngồi cầm điện thoại của anh chơi Plants vs Zombie, quay đầu khẽ nhìn Lê Hiểu Hàm.

"Ai quy định?" Thiệu Trì nói.

"Hả? Cái gì." Lê Hiểu Hàm không hiểu.

"Anh nói là ai quy định hai người đến từ hai hoàn cảnh khác nhau lại không thể ở bên nhau." Thiệu Trì búng trán Lê Hiểu Hàm, lại nói, "Em đi cắt tóc đi, kiểu tóc này không hợp với em đâu." 

"Thiệu tiên sinh." Giọng điệu Lê Hiểu Hàm mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Lần trước em đã đồng ý gọi anh là Thiệu ca, anh thích kiểu xưng hô đó hơn." Thiệu Trì hoàn toàn không muốn nghe lời cự tuyệt.

"Thôi được rồi, Thiệu tiên sinh, tôi nghĩ là mình cần phải nhắc lại cho anh một chút, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước đều là hiểu lầm, khi đó là do tôi phải giả làm Đồng Khải Văn, không thể từ chối, mà dù nếu không phải hiểu lầm, thì chúng ta cũng đã chia tay rồi. Tôi mong anh hiểu cho." Lê Hiểu Hàm kiên nhẫn mà giải thích. 

"Chia tay sao? Nhưng anh đã đồng ý đâu." Thiệu Trì cong môi, bắt đầu chơi xấu, anh ghé sát vào bên tai Lê Hiểu Hàm bên tai, nói nhỏ, "Mới có hôn môi thôi, chúng ta đã hợp đến như thế, em cũng rất thích mà không phải sao?"  

"......" Lê Hiểu Hàm bị sự vô sỉ của anh làm cho nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ biết trợn trắng mắt. 

Thiệu Trì biết Lê Hiểu Hàm không muốn nói chuyện, cũng không hề trêu chọc cậu, dù gì cũng nên biết thêm về cuộc sống của cậu đã, nếu không nói nhiều cũng vô dụng. 

Trong xe mở bài nhạc rất nhẹ nhàng, Lê Hiểu Hàm không muốn chạm mắt với Thiệu Trì nữa, xấu hổ cúi đầu, tầm mắt đặt hoàn toàn trên người Thiệu Nam, có lẽ là do ánh mắt của Thiệu Trì quá mức nóng cháy, quá trần trụi, khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng kèm theo cảm giác thỏa mãn không tên, sao lại thế chứ? 

Đưa Lê Hiểu Hàm về trường rồi, Thiệu Trì nhìn tên trường, trong lòng bỗng nãy lên một ý tưởng, nói với Lê Hiểu Hàm: "Hiểu Hàm, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."

Lê Hiểu Hàm không hiểu ý của anh là gì, cứ nghĩ anh đang nói đến sinh nhật của Trì Việt Thần, cậu tưởng Trì Việt Thần sẽ mời Đồng Khải Văn, chứ không phải mình, cậu sẽ không đi, đi cũng có ý nghĩa gì đâu. 

"Ca ca, bái bai!" Thiệu Nam không tình nguyện khi phải tạm biệt Lê Hiểu Hàm.

Lê Hiểu Hàm thơm má, thơm trán đứa nhỏ vài cái. 

"Bái bai, nhớ ca ca thì gọi điện nhé?" Lê Hiểu Hàm nói.

"Dùng điện thoại của ba ba gọi." Thiệu Trì bổ sung thêm.

"......" Lê Hiểu Hàm cảm thấy hình như mình đã tự đào hố chôn mình, "Hai người về đi, tôi cũng vài lớp đây, tạm biệt." 

Tiễn hai ông thần đi rồi,  Lê Hiểu Hàm xoay người đi vào cổng trường, trở về lớp tiếp tục đi học.

Không biết vì cái gì, tảng đá lớn trong lòng như đã được tháo dỡ, mỗi một bước chân đều nhẹ nhàng đi không ít. 

Thiệu Trì đưa Lê Hiểu Hàm về rồi, liền mang Thiệu Nam đến công ty, hôm nay anh cố ý đem Thiệu Nam mang đi gặp Lê Hiểu Hàm, có một nửa là cho mục đích cá nhân của mình, anh chỉ mong lúc hai người gặp nhau sẽ không quá xấu hổ, đành lợi dụng con trai vậy. 

Vì thế, để bồi thường cho cục cưng, hôm nay sẽ không cho nó đi nhà trẻ nữa, cho đến công ty ba ba chơi một hôm.

Đến công ty, Thiệu Nam không phải lo sẽ không có ai chơi với mình, nhóm trợ lý của Thiệu Trì có rất nhiều cô chú, chỉ cần nhóc con đến đây, ai cũng thích vây quanh nó, đồ ăn vặt trái cây món đồ chơi, muốn gì có nấy, đương nhiên, Thiệu Nam cũng sẽ không ăn bậy đồ ăn do người khác đưa, ba ba không cho phép, nhóc con sẽ không bao giờ đụng tới. 

Thả Thiệu Nam ra, dặn dò những việc cần chú ý xong, Thiệu Trì kêu Lý Nham Hải vào trong phòng.

"Còn nhớ cậu hướng dẫn viên du lịch mà ông Tiết mang đến, tên Lê Hiểu Hàm không?" Thiệu Trì hỏi.

"Nhớ ạ, nhưng cậu ta vẫn luôn đeo khẩu trang nên không nhớ rõ mặt lắm, hình như Tiểu Nam rất thích cậu ấy."  Lý Nham Hải nói.

"Cậu nhớ mặt Đồng Khải Văn thì sẽ biết em ấy." Thiệu Trì nhắc nhở.

"Dạ?" Lý Nham Hải không hiểu nổi, chuyện này quá mức thần kì, không ai có thể nghĩ đến chuyện Đồng Khải Văn và Lê Hiểu Hàm có chung một khuôn mặt được.

"Sinh viên năm ba của Đại học Quang Minh, học sinh của Trì Việt Thần, tôi nhớ công ty chúng ta năm nào cũng có học sinh đại học đến đây làm thực tập sinh." Thiệu Trì cũng không giải thích.

"Đúng vậy ạ, thế nhưng là do bên quản lý nhân sự tuyển vào."  Lý Nham Hải nói.

"Cho Lê Hiểu Hàm vào, cho cậu ấy đi theo cậu học hỏi." Thiệu Trì chỉ định.

"Vâng ạ." Cuối cùng thì Lý Nham Hải đã hiểu, đây là người mới của ông chủ sao? Lần này lại là sinh viên, hơn nữa còn đến từ một ngôi trường không tên tuổi.

Ông chủ, ngài đổi bạn trai lắm thế, hôm bữa còn tưởng ngài chung thủy lắm mà. 

Nếu Thiệu Trì đã đem chuyện đưa Lê Hiểu Hàm vào công ty giao cho hắn, tất nhiên là muốn hắn tự mình đi xử lý.

Mới học xong tiết đầu buổi chiều, Lê Hiểu Hàm bị giáo viên hướng dẫn gọi lên văn phòng, cậu đoán chắc lại là chuyện gia nhập Đảng. 

Thế nhưng lúc lên văn phòng rồi, lại thấy vẻ mặt cô giáo vô cùng hân hoan. 

"Hiểu Hàm, em qua đây đi." Lê Hiểu Hàm nghe được giọng điệu dịu dàng của cô, trong lòng hơi hoảng, cảm giác như có điềm chẳng lành. 

"Cô tìm em có việc gì không ạ?" Lê Hiểu Hàm hỏi. 

"Chúc mừng em chứ sao."

"Chúc mừng em?"

"Em đã nhận được cơ hội đến Trì Đằng thực tập nha, trường mình nhiều đàn anh đàn chị của em muốn vào đó mà lại không có cơ hội nữa kìa, lúc nãy người của bên đó vừa liên hệ với chúng ta, em được mời đến làm thực tập tại văn phòng của trợ lý chủ tịch." 

"Cô không nghe lầm chứ?" Giờ Lê Hiểu Hàm mới hiểu câu chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi của Thiệu Trì lúc sáng trước khi anh rời đi. 

"Tất nhiên là không rồi, bọn họ đã gửi mail về offer này cho em rồi, còn gửi cả bản sao cho cô, em về kiểm tra trên hòm thư đi." 

"Em sẽ xem sau."

"Về sau em không cần phải chạy đôn chạy đáo, vất vả đi làm phiên dịch nữa, đi một vòng trong Trì Đằng cũng tốn hết một ngày rồi." 

"Em sẽ liên lạc lại với bên đó sau, cám ơn cô."  

"Ừm ừm, có gì thắc mắc thì cứ đến hỏi cô nhé."

"Vâng."

Trở lại phòng học, lớp trưởng hỏi Lê Hiểu Hàm: "Cô kêu cậu lên chi đấy?"

"Không có gì." Lê Hiểu Hàm cũng không muốn nhiều lời, đúng là hết nói nổi với Thiệu Trì.

Chống cằm, dựa vào bệ cửa sổ, Lê Hiểu Hàm nhìn ra sân bóng rổ, đến Trì Đằng đúng là một cơ hội học tập không tồi, nhưng chắc chắn Thiệu Trì cũng không đơn giản chỉ có ý đó, anh ta thật sự thích mình sao?

Đôi khi cậu cũng phải tự hỏi lại mình, rốt cuộc là cậu thích nam hay thích nữ. 

Đối với nữ, từ khi cậu dậy thì tới nay vẫn chưa hề có ý định với bất cứ ai, còn đối với nam, từ khi Thiệu Trì xuất hiện cậu mới có những hành động vượt trên mức bạn bè bình thường, lúc nào cũng ỡm ờ cho qua, ít nhất thì cậu cũng không thấy phản cảm, chỉ là cảm giác như mình đã ra khỏi vùng an toàn, lần nào cũng muốn đánh Thiệu Trì, sáng nay cũng đã đánh thật.

Nhìn cái mặt đầy mụn của lớp trưởng, Lê Hiểu Hàm không dám xin lời khuyên, từ nhỏ lớp trưởng chắc còn chưa sờ được tay cô gái nào, nói chi tới chuyện yêu đương.  

Lặng lẽ lấy di động ra, Lê Hiểu Hàm mở công cụ tìm kiếm, có lẽ internet có thể cho cậu một đáp án thỏa đáng chăng?

Lúc còn một tiếng nữa là đến giờ tan học của Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm nhận được điện thoại của Đồng Khải Văn.

"Hiểu Hàm, anh đang ở ngay cổng trường, anh có chuyện muốn nói."  

"Ừm, mười phút nữa tôi ra."

Đối với Đồng Khải Văn, bây giờ Lê Hiểu Hàm cũng không có suy nghĩ gì quá đặc biệt nữa.

Bình Luận (0)
Comment