Ai Là Siêu Sao

Chương 62

Chương 62: Việc chính 

Edit: Bánh

Không thể tránh mặt Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm đành bình tĩnh tiếp thu, bình tĩnh đối mặt.

Công việc của cậu cũng không có gì đặc biệt, một là chưa có kinh nghiệm, hai là không có kiến thức chuyên ngành cao, tất cả đều bắt đầu từ con số 0, có thể học hỏi cũng tốt, có thể sẽ có lợi cho công việc về sau của cậu. 

Lâm Vũ Phương được giao cho trọng trách dẫn dắt người mới, cái gì nên dạy hắn sẽ dạy, nên chỉ đạo hắn sẽ chỉ đạo, các phần mềm máy tính cơ bản cho công việc cũng cần phải dạy nốt, còn có cả một số phần mềm chuyên nghiệp, hắn liệt kê ra thành một danh sách đưa cho Lê Hiểu Hàm. 

Chỉ trong một buổi sáng, Lê Hiểu Hàm phát hiện mình có một đống thứ cần phải học, bỗng nhiên cảm thấy rất phục bọn họ, thế nhưng khả năng học hỏi của cậu cũng rất mạnh, cái gì cần nhớ thì đều nhớ được, về sau còn phải nỗ lực rất nhiều. 

Cả một buổi sáng, Lê Hiểu Hàm không có vẻ gì là một kẻ bộp chộp, luôn khiêm tốn lễ phép, phản ứng nhanh nhạy, không phải chỉ là một bình bông di động, mà thật sự đến đây để học tập, Lâm Vũ Phương cũng rất sẵn lòng chỉ bảo cho cậu nhiều thứ, ít nhất về sau lúc làm việc cũng có sự trợ giúp của cậu. 

Tất nhiên, cậu cũng không biết Lý Nham Hải cho mình đi theo Lâm Vũ Phương học tập chủ yếu là vì muốn đưa cậu đến bên Thiệu Trì, về sau sẽ cho cậu làm việc bên cạnh anh.  

Giờ nghỉ trưa, Lâm Vũ Phương đang muốn kêu Lê Hiểu Hàm đến căn tin ăn chung với hắn, kết quả Lý Nham Hải liền thò đầu ra: "Hiểu Hàm, đi thôi."

"Lão đại, anh muốn mời Hiểu Hàm đi ăn riêng sao?" Lâm Vũ Phương trêu chọc.

"Thiệu tổng mời dùng cơm, cậu đi luôn không." Lý Nham Hải rất bình thản. 

"...... Thôi bỏ đi." Lâm Vũ Phương xấu hổ cười, ai muốn ăn cơm với Thiệu tổng chứ, chắc ngại mình sống hơi lâu rồi sao. 

Lúc Trì Việt Lam đi ngang qua chỗ ngồi của Lê Hiểu Hàm thì vỗ vai cậu một cái, hình như y đã phát hiện ra điều gì đó, Lê Hiểu Hàm thật sự là họ hàng của Thiệu tổng sao? Có lẽ vậy chăng? 

Nhưng thôi, suy nghĩ nhiều làm gì. 

Lê Hiểu Hàm ra khỏi cửa trước ánh nhìn chằm chằm của Trì Việt Lam cùng Lâm Vũ Phương, hai người nhìn nhau, không nói gì cả, tựa như mỗi người đã tự có một cái đáp án cho riêng mình, những đề tài liên quan đến ông chủ, vẫn là ít nói lại thì tốt hơn. 

Mặc kệ bọn họ có ý kiến gì hay không, Lê Hiểu Hàm đều không thèm để ý, cậu đã sớm tiếp xúc với Thiệu Trì, không có cái gì gọi là cảm giác kính sợ của cấp dưới dành cho cấp trên. 

Ra khỏi phòng làm việc, Lý Nham Hải liền nhắn tin qua cho Thiệu Trì, nói hắn sẽ đưa Lê Hiểu Hàm đến gặp anh. 

Lý Nham Hải đã dặn dò nhà bếp đưa cơm trưa đến, lần đầu tiên gặp mặt, Lý Nham Hải quyết định sẽ ở lại dùng cơm với cả hai, tránh cho Lê Hiểu Hàm vì quá mức khẩn trương mà ăn không nổi. 

Gõ gõ cái cửa gỗ màu đỏ, bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp.

"Vào đi."

Lý Nham Hải mang theo Lê Hiểu Hàm xuất hiện trước mắt Thiệu Trì, vẻ mặt anh vô cảm, nhìn chằm chằm máy tính, giống như không nhìn thấy bọn họ. 

"Thiệu tổng, Hiểu Hàm tới rồi, ngài muốn dùng cơm trong phòng kế bên hay dùng tại đây ạ." 

"Ở đây đi, không cần quá phiền phức."

Lê Hiểu Hàm không nói lời nào, cậu biết Lý Nham Hải không biết chuyện mình từng là "Đồng Khải Văn, nếu vậy hóa ra Thiệu Trì cũng không nói cho anh ta biết sao? Hay Thiệu Trì cho rằng mình sẽ tự đi kể? 

Ồ, thế cậu lại không muốn kể đấy thì làm sao, nhìn vẻ rối rắm trên mặt Lý Nham Hải cũng thú vị phết. 

Lý Nham Hải để Lê Hiểu Hàm ngồi trên sô pha đợi, dùng tai nghe bộ đàm thúc giục nhà bếp chuẩn bị cơm trưa. 

"Thiệu tổng, mười phút nữa cơm trưa sẽ được đưa lên ạ."

"Được, vừa đủ để tôi xử lý xong tập tài liệu này. Hiểu Hàm, em ngồi một lát đi, muốn đi xung quanh xem cũng được."

"Ừm." Lê Hiểu Hàm nói, "Tôi có thể ra ngoài sân thượng chút được không?"

"Có thể chứ, mệt thì cứ ngồi dưới dù nghỉ ngơi cũng được."  

Hai người nói chuyện rất tự nhiên, chứng tỏ Thiệu Trì và Lê Hiểu Hàm đã biết nhau từ trước, Lý Nham Hải chớp chớp mắt, muốn đi theo Lê Hiểu Hàm ra ngoài hỏi chuyện cậu quen boss từ lúc nào, hắn vẫn nhớ rõ lúc trước khi bọn họ gặp nhau, Thiệu tổng còn không nhìn tới Lê Hiểu Hàm một cái, thế méo nào giờ lại thân thiết còn hơn cả người nhà như thế. 

Có phải boss đã sớm biết diện mạo của Lê Hiểu Hàm, sau khi gặp nhau thì cả hai tiến tới luôn không nhỉ, càng nghĩ càng thấy có lý. 

Lê Hiểu Hàm kéo cửa ra, đi ra ngoài dạo trong hoa viên trên cao. 

Hoa cỏ trong vườn hoa đều được chăm sóc hằng ngày, từng chậu hoa được bày trí rất nghiêm chỉnh, Lê Hiểu hàm rất thích nơi này, còn có một cái máy chơi goff nhỏ, thế nhưng Lê Hiểu Hàm không biết chơi, còn có cả máy chạy bộ cùng thiết bị tập thể hình. 

Có thể thấy được, lối sống của Thiệu Trì cũng rất muôn màu muôn vẻ, thế này thì làm sao mà buồn chán cho nổi chứ. 

Tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống, Lê Hiểu Hàm ngáp một cái, buổi sáng dậy hơi sớm, vừa đến một chỗ thư thái như vậy liền thấy buồn ngủ, ở trước mặt Thiệu Trì, cậu đã không còn cảm giác khẩn trương, sau khi nói thẳng với nhau rồi, không còn cảm giác lo sợ mình sẽ bị vạch trần.

Ngồi  được một lát, Lê Hiểu Hàm lại mở camera điện thoại lên, chụp một vài tấm, lúc quay lại văn phòng, có thể nhìn thấy Lý Nham Hải đang dẫn đường cho một người đầu bếp đang đẩy cơm trưa đến.

Thiệu Trì nhìn thấy Lê Hiểu Hàm trở về, cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi, tháo mắt kính chống bức xạ ra, ngồi lên trên sô pha.  

"Anh không biết em thích ăn gì." Thiệu Trì nói với Lê Hiểu Hàm.

"Tôi không kén ăn." Lê Hiểu Hàm đáp.

"Nham Hải, cơm canh thịt cá đều đủ cả chứ?"

"Đều có, thưa Thiệu tổng." Lý Nham Hải dọn ra từng món. 

Lê Hiểu Hàm phụ lấy cơm cùng so đũa cho cho cả ba người, Thiệu Trì cũng muốn hỗ trợ, thế nhưng anh không chen vào được, Lý Nham Hải cùng Lê Hiểu Hàm đều quen tay hơn anh rất nhiều. 

Thiệu Trì đành phải đem lực chú ý đặt ở chỗ khác, tỷ như đánh giá tạo hình hôm nay của Lê Hiểu Hàm, anh rất vừa lòng, quần áo là do anh chọn, rất vừa vặn, thế nhưng ý đồ của anh còn lâu mới thực hiện được, tiếc thật đấy.  

"Hiểu Hàm, đây là ngày đầu tiên em đi làm, cảm giác thế nào?" Thiệu Trì cầm lấy đôi đũa cùng chén cơm do Lê Hiểu Hàm xới, cảm thấy thật mỹ mãn. 

"Rất tốt, Phương ca chỉ dạy tôi rất kĩ càng." Lê Hiểu Hàm ăn ngay nói thẳng, đưa một chiếc đũa qua cho Lý Nham Hải.

"Em cứ ở đây học tập cho tốt là được, không hiểu chỗ nào thì tới hỏi anh." Thiệu Trì nói.

"Thiệu tổng, anh cầm đũa ngược." Lê Hiểu Hàm nhắc nhở.

"......" Bị quê độ trước mặt crush, Thiệu Trì cười cười, bình tĩnh xoay ngược đầu đũa. 

Lý Nham Hải bị biểu cảm ngố tàu của ông chủ làm cho khiếp sợ, nhưng lại không dám nói, chỉ dám đẩy đồ ăn qua trước mặt Lê Hiểu Hàm, hắn cảm thấy mình ở lại đây ăn cơm chính là một quyết định vô cùng sai lầm, hai tên này đã sớm thông đồng với nhau từ trước, tình chàng ý thiếp quá nhỉ, vô duyên vô cớ lại phải ngồi đây ăn cơm chó. 

Thời gian nghỉ trưa của Trì Đằng là hai tiếng, 12 giờ rưỡi, cả ba đều dùng cơm xong, Lý Nham Hải lấy cớ mình có việc, thu dọn bàn ăn xong liền chạy đi, bỏ lại Lê Hiểu Hàm trong phòng làm việc của Thiệu Trì, ai rảnh xem hai người ân ái, đôi cẩu nam nam.  

Thiệu tổng vì Lê Hiểu Hàm mà dám lấy việc công làm việc tư cho cậu ta vào trong công ty, có thể thấy anh thích Lê Hiểu Hàm tới cỡ nào.

Nhưng mà, Lê Hiểu Hàm đồng ý kiểu gì? Rốt cuộc cậu đã đồng ý chưa?  

Không có cái bóng đèn cỡ người mang tên Lý Nham Hải nữa, Thiệu Trì liền bắt đầu động chân động tay với Lê Hiểu Hàm.

Thế nhưng, mới đầu anh chỉ vờ ngồi một bên hỏi cậu về chuyện ảnh chụp của Tiểu Nam. 

"Em có cần anh gửi thêm ảnh chụp của Tiểu Nam hay không?"

"......" Nói đến ảnh chụp, Lê Hiểu Hàm trợn trắng mắt, "Nếu không có anh chiếm chỗ, thì tôi nghĩ Tiểu Nam mới có thể làm nhân vật chính trong ảnh đó." 

"Anh cảm thấy anh cũng rất ăn ảnh." Da mặt của Thiệu Trì dày tám chục lớp. 

"Thiệu tổng, anh để tôi vào Trì Đằng thật sự là chỉ muốn giúp tôi học tập?" Lê Hiểu Hàm bắt lấy cái tay đang dần dịch xuống mông mình, nhưng lại bị anh nắm tay ngược lại. 

"Đúng vậy, anh chỉ đơn giản là mong em không còn ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi ở ngoài đường nữa, rất mệt." Thiệu Trì ghé đầu vào bên cổ Lê Hiểu Hàm, ngửi ngửi, "Mùi dầu gội thoải mái tươi mát quá, anh rất thích." 

"Chừng về tôi sẽ đưa danh thiếp giới thiệu cho anh, hàng bình dân, trong siêu thị có cả đống." Lê Hiểu Hàm dùng cái tay còn lại đẩy đầu Thiệu Trì ra.

"Ừm, sau này nói tiếp." Crush đang ở trong lòng, Thiệu Trì không hold nổi.

Lê Hiểu Hàm nhích người về sau: "Thiệu Trì! Đừng nhúc nhích!"

Thiệu Trì liền tủi thân: "Hôn một chút thôi mà cũng không được hả."

"Không được!" Lê Hiểu Hàm lạnh lùng nói, "Không sợ tôi đánh anh hả?"

"Ừm, anh không sợ." Thiệu Trì cười cười nói, nói xong lại tiếp tục sấn tới, "Thôi được rồi, không trêu em nữa, nói việc chính."

"Anh nói đi."

"Em có thể đừng gọi anh là Thiệu tổng nữa có được không?"

"Thế phải gọi là gì?"

"Thiệu ca ca, trì ca ca gì đó."

"Mơ đi."

"Thế nói chuyện khác, nếu em đã đến Trì Đằng rồi, có phải là đã cho anh cơ hội theo đuổi hay không." 

"Anh có thể theo đuổi, nhưng tôi không đồng ý."

"Không đồng ý sẽ không gửi ảnh của Tiểu Nam qua cho em nữa." 

"...... Anh đang uy hiếp tôi?"

"Đúng vậy."

"Không phải anh muốn bàn chuyện quan trọng sao?"

"Anh theo đuổi em không phải là chuyện quan trọng sao?" 

"......" Đầu mình úng nước rồi mới cho rằng Thiệu Trì sẽ nghiêm túc! 

Liếc xéo Thiệu Trì một cái, Lê Hiểu Hàm quyết định về phòng của mình, đáng tiếc Thiệu Trì đã đè cậu lên sô pha, đôi môi cũng bị lấp kín, hai tay hai chân đều không động đẩy nổi.......

Có thể đi làm yên ổn được nữa không trời.

"Thiệu Trì! Ưʍ......"

Bình Luận (0)
Comment