Hứa đại nhân giờ phút này còn ở bờ sông, hắn dẫn theo mấy đội nhân mã sơ tán bách tính trong thành, thuyền không đủ, liền chỉ có thể tìm sơn động khác an trí.
Thời Tiện Ngư cưỡi dê tìm được hắn, sốt ruột nói: “Hứa đại nhân! Tôi có việc gấp tìm ông!”
Quận thủ đại nhân trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, đầy mặt mệt mỏi, khàn giọng trả lời: "Thanh Sơn thành gặp đại nạn này, còn có cái gì có thể so với an toàn của dân chúng quan trọng hơn?"
“Hồ yêu trúng tà thuật phát cuồng, hiện tại chúng ta phải mau chóng đánh thức thần trí của nó, nếu không yêu tính một khi tiến thêm một bước không khống chế được, chỉ sợ không chỉ Thanh Sơn thành sẽ xảy ra chuyện, phụ cận thành trì đều sẽ gặp tai ương!"
Thời Tiện Ngư từ trên lưng dê nhảy xuống, kéo Hứa đại nhân qua một bên, lại hạ giọng nói tiếp: "Đại nhân có biết hồ yêu chính là do Hứa phu nhân biến thành không?"
Vẻ mặt Hứa đại nhân khẽ biến sắc, sau đó nhắm mắt gật đầu: “Chuyện đã đến nước này, bản quan tự biết tội không thể tha, phu nhân gặp chuyện không may, bản quan cũng không dám sống tạm, nhưng dân chúng trong thành vô tội, đợi bản quan tiễn nhóm dân chúng cuối cùng, lại cho đạo trưởng một cái công đạo.”
Thời Tiện Ngư vội la lên: "Vừa rồi ta thấy hồ yêu một đường phát điên, duy chỉ có Lâm Uyên ở trước mặt sẽ có một lát thanh tỉnh, Lâm Uyên bây giờ trang phục rất giống Dạ Du đạo nhân, ta đoán Hứa phu nhân tất nhiên là biết Dạ Du đạo nhân, chỉ cần chúng ta đem Dạ Du đạo nhân mang tới trước mặt hồ yêu, rất có thể làm cho nó khôi phục thần trí!"
Hứa đại nhân sửng sốt: "Dạ...... Dạ Du đạo nhân?”
Thanh âm Thời Tiện Ngư chắc như đinh đóng cột: "Dạ Du đạo nhân này cùng Hứa phu nhân nhất định có quan hệ dây mơ rễ má, cho nên Hứa phu nhân dù cho hãm sâu điên cuồng cũng sẽ có phản ứng với hắn, Hứa đại nhân có biết Dạ Du đạo nhân giờ phút này người ở nơi nào không?"
Hứa đại nhân kinh ngạc nhìn Thời Tiện Ngư: “Dạ Du đạo nhân... chính là tại hạ.”
“Cái gì?” Thời Tiện Ngư ngạc nhiên, ánh mắt vô thức rơi vào cái bụng tròn trịa của Hứa đại nhân.
Hứa đại nhân hơi cảm thấy khó xử, thấp giọng nói: “Khi đó bản quan tuổi trẻ khí thịnh, sau khi đến Thanh Sơn thành nhậm chức, phát hiện phụ cận có nhiều yêu quái qua lại, tôi đành giả trang một phen, ban đêm ra ngoài trừ yêu, chỉ tiếc học nghệ không tinh, vài lần gặp nạn đều là phu nhân vì tôi thu thập cục diện rối rắm, sau đó Thanh Sơn thành có phu nhân tọa trấn, không còn yêu ma quấy phá, tôi cũng không ra ngoài ban đêm nữa, sau đó, trong thành xuất hiện truyền thuyết Dạ Du đạo nhân.”
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới sẽ như vậy, cô nhìn Hứa đại nhân, bụng hết đường xoay xở, "Làm sao bây giờ?... Nếu như ông hiện tại phủ thêm hắc bào, có thể bị Hứa phu nhân nhận ra sao?"
Hứa đại nhân tựa hồ cũng biết mình biến hình lợi hại, đề nghị: “Thanh Phong giống ta lúc còn trẻ, thân hình tướng mạo có vài phần tương tự, có thể cho nó thử một lần.”
“Ông đi cũng có thể giúp đỡ, tâm sự những lời trước kia đã nói, hát những bài hát trước kia đã hát, ông từng viết thơ tình cho phu nhân mình chưa?”
“Đạo trưởng nói có lý.” Hứa đại nhân khom người hành lễ, lập tức xoay người đi tìm Hứa Thanh Phong.
Hứa Thanh Phong vừa đem muội muội đặt xuống, còn muốn giúp phụ thân cùng nhau hộ tống bách tính, biết được phải đi tìm hồ yêu, khó xử nhíu chặt mày: “Nếu chúng ta đều đi, người nơi này làm sao bây giờ?”
Thời Tiện Ngư xung phong nhận việc: “Ta biết nơi này có một sơn động, rất lớn, rất thích hợp cho người ở!"
Lời đã nói đến nước này, hai cha con lập tức đáp ứng, hai người cùng cưỡi lên Dê sừng lớn, Thời Tiện Ngư tha thiết dặn dò, chạy về phía Thẩm Tiêu đi --
…………
Trong núi rừng yên tĩnh, truyền đến một trận tiếng sáo du dương.
Hồ yêu nóng nảy lập tức bị hấp dẫn, theo thanh âm đi tới dưới một gốc cây già.