Chưa từng thấy quả quýt, cũng không phải chuyện khó tưởng tượng, dù sao thế giới cũng khác, lúc trước cô đi tìm Thẩm Tiêu, cũng ăn một đống trái cây và thấy nhiều yêu quái chưa từng thấy.
Hiện tại giữa hai người cách năm sáu bậc thang, tiểu hài tử không nhúc nhích, Thời Tiện Ngư cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ dọa đến người ta.
Cô nghĩ nghĩ, chậm rãi giơ tay kia lên, sau đó... bóc quýt.
"Thứ này, gọi là quýt, là một loại trái cây, rất ngọt nha..." Thời Tiện Ngư vừa nhẹ giọng nói, vừa bóc vỏ quýt: “Con xem, chỉ cần bóc vỏ bên ngoài ra, là có thể ăn..."
Vỏ quýt tràn ra mùi thơm trong veo, thịt quả tròn trịa nằm trong tay Thời Tiện Ngư có vẻ đặc biệt đáng yêu, ánh mắt đứa bé nhìn thẳng, một tia bọt nước trong trẻo từ khóe miệng tràn ra, sáng lấp lánh.
Thời Tiện Ngư vừa nhìn, phản ứng của đứa nhỏ này không khỏi quá thành thật, nhanh chóng tiến lên vài bước, nhét quýt vào tay đối phương: "Cho con ăn!"
Hấp dẫn như vậy khó có thể kháng cự, tiểu hài tử lập tức vùi đầu gặm quýt!
Nước chua ngọt trong nháy mắt tràn ra, chảy đầy tay, rất nhanh nhai từng ngụm lớn, lại vội vàng liếm sạch ngón tay, giống như chưa bao giờ ăn qua đồ ăn ngon như vậy.
Thời Tiện Ngư thấy móng tay của đứa bé toàn là bùn đen, rất muốn nhắc nhở một chút có thể rửa tay hay không, nhưng nghĩ đến vừa mới gặp mặt, trong lòng liền yên lặng khuyên nhủ chính mình: Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến...
Phát triển mối quan hệ thân thiết trước.
Cô ho nhẹ một tiếng, lộ ra nụ cười ôn hòa hỏi: “Còn muốn ăn nữa không?”
Đứa nhỏ rất dùng sức gật đầu mấy cái!
Thời Tiện Ngư hoài nghi nếu dùng sức thêm một chút, chỉ sợ đầu cũng muốn gãy.
"Vậy, con mang ta đi qua nhà con, ta giúp con tắm rửa sạch sẽ, sau đó chúng ta sẽ ăn nhiều quýt, được không?"
Đứa bé lại gật đầu, xoay người chỉ chỉ ngoài cửa phòng cháy, ý bảo Thời Tiện Ngư đi theo.
Thời Tiện Ngư đi theo đứa nhỏ này về phía nhà trọ, trong lòng buồn bực, vì sao trao đổi trong chốc lát như vậy, đối phương chỉ biết gật đầu chứ?
Không biết nói?
Ngu ngốc?
Nhưng đứa trẻ có thể nghe thấy giọng nói của cô, cũng hiểu được ý của cô, cho nên hẳn không phải là người câm điếc bẩm sinh.
Như vậy, là nguyên nhân nào tạo thành? Là cổ họng bị thương, hay là bệnh tâm lý, không muốn mở miệng nói chuyện?
Cô miên man suy nghĩ, người đã đi vào cửa nhà trọ --
Vào cửa chính là cửa ra vào, bên trái là phòng ăn, nối liền phòng bếp và ban công, bên phải là phòng khách, nối liền phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, ở giữa là phòng vệ sinh.
Kết cấu vừa xem hiểu ngay, đây là một căn hộ hai phòng rất bình thường.
Ánh mắt Thời Tiện Ngư lục tục quét qua ảnh chụp chung gia đình trên tường, thùng giấy tán loạn bên cạnh bàn, đồ hộp thú cưng hư hư thực thực quá hạn, cùng với vết máu và da lông khô cạn trên sàn nhà...
Ánh mắt cuối cùng rơi vào đứa bé kia.
Cô không khỏi hoài nghi, đứa bé sở dĩ có thể ở trong nhà trọ một mình sinh tồn thời gian dài như vậy, chính là dựa vào những hộp thú cưng này, cùng với chuột dưới lầu.
Đứa nhỏ này...... Rốt cuộc là như thế nào kiên trì được? Có phải vẫn chờ đợi mẹ trở về tìm mình hay không?
Trong lòng Thời Tiện Ngư ngũ vị tạp trần.
Cô đi vào phòng vệ sinh, trong ống nước đương nhiên là một giọt nước cũng không có, liền lấy ra trong không gian chậu rửa mặt cùng khăn mặt, đổ hơn phân nửa chậu nước, bưng ra lau cho đứa bé.
Kết quả phản ứng đầu tiên của đứa bé là, ôm chậu rửa mặt uống nước.
Cốc cốc cốc cốc lớn, như là đã lâu không uống nước.
Thời Tiện Ngư dở khóc dở cười, kiên nhẫn chờ cậu nhóc uống vài ngụm, đưa tay ngăn lại: “Chúng ta rửa sạch trước được không?”
Tiểu tử kia tuy rằng không biết nói chuyện, thế nhưng rất nghe lời, Thời Tiện Ngư nói không uống, liền thật sự dừng lại không uống.