“Tiểu Lê thật ngoan.” Thời Tiện Ngư giơ tay xoa xoa đầu cô.
Tóc gội sạch sẽ mềm mại bồng bềnh, khiến cho Thời Tiện Ngư vô cùng có cảm giác thành tựu.
Tuy rằng hiện tại gầy đến có chút thoát hình, nhưng dưỡng một chút, nhất định là một tiểu cô nương đáng yêu!
"Nào, chúng ta thay quần áo mới xinh đẹp, sau đó cùng đi tìm mẹ Tiểu Lê!"
Cô mặc áo thun ngắn tay in hoa hướng dương cho Lục Lê, quần nhỏ màu trắng, bên ngoài lại mặc một chiếc quần thể thao màu vàng sáng, nếu không phải lo lắng đến bão cát bên ngoài, cô đều muốn mặc váy công chúa cho Lục Lê.
Cuối cùng, Thời Tiện Ngư thắt cho Lục Lê hai bím tóc, tự mình thưởng thức một phen, có chút hài lòng, cười khanh khách đem tiểu cô nương đẩy tới trước gương ở cửa trước, nói: "Tiểu Lê thật đẹp mắt!"
Mặc dù mặt kính đã sớm phủ bụi ố vàng, nhưng khi mặc quần áo mới, vẫn lộ ra tươi sáng như vậy.
Lục Lê giống như đã lâu không soi mình, giật mình trước gương, ngây ngốc một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Thời Tiện Ngư bị phản ứng của cô bé làm cho có chút hoảng hốt, nghĩ thầm: Đứa nhỏ này có phải sống một mình quá lâu hay không, xảy ra tật xấu tâm lý gì, sợ soi gương?
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chăm chú vào mắt Lục Lê, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Lê, có phải con không thích soi gương không? Vậy chúng ta không soi nữa.”
Lục Lê chậm rãi hoàn hồn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, hướng về phía Thời Tiện Ngư lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Cô giơ tay viết lên gương: Quần áo đẹp.
Thời Tiện Ngư cười khúc khích, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn không có mấy lượng thịt của cô bé: "Quần áo đẹp, Tiểu Lê càng đẹp~"
Lục Lê bị cô khen đỏ mặt, bên khóe miệng hiện ra hai vòng cười nho nhỏ, rốt cục không còn là vẻ mặt ngơ ngác mộc mộc.
“Được rồi, chờ bão cát qua, chúng ta sẽ xuất phát.” Thời Tiện Ngư đưa chậu rửa mặt vừa mới lau cho Lục Lê: “Con xem có thứ gì muốn mang đi không, đặt ở trong chậu, lát nữa ta dọn lên xe.”
Lục Lê gật gật đầu, nhu thuận trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, bím tóc bánh quai chèo sau lưng khoác lên đầu vai lắc lư một cái, đặc biệt đáng yêu.
Vốn tưởng rằng tiểu hài tử sẽ lề mề thu thập thật lâu, không nghĩ tới Lục Lê rất nhanh liền bưng chậu mì trở lại trước mặt cô.
Trong chậu chỉ có ba thứ: một sợi dây chuyền vàng, một con búp bê vải bẩn, một cái lồng bắt chuột.
Thời Tiện Ngư nhìn cái lồng bắt chuột lưu lại vết máu kia, tâm tình có chút phức tạp.
Lại ngước mắt lên, nhìn thấy cô bé trông mong nhìn mình, trong ánh mắt mơ hồ mang theo thấp thỏm.
Là đang lo lắng không cho mang theo những thứ này sao?
Chính mình ghét bỏ lồng bẫy chuột, ở trong mắt người ta là công cụ dựa vào để sống, nếu như không mang theo, nhất định sẽ rất không có cảm giác an toàn?
Thời Tiện Ngư nghĩ tới đây, nhất thời rất không đành lòng, tuy rằng cô quả thật muốn đem cái lồng bắt chuột kia ném đi...
"Nếu không, như vậy đi..." Cô ngồi xổm xuống, thương lượng với Lục Lê: "Tiểu Lê, con xem, búp bê bằng vải và lồng bắt chuột này đều bẩn, bên trên nhất định có rất nhiều vi khuẩn, chúng ta rửa sạch chúng trước rồi mới mang lên xe, con nói được không?"
Cô bé nghe xong, ánh mắt cong thành hai vầng trăng, vui vẻ gật đầu.
"À, con tới rửa búp bê vải, em tới rửa lồng bắt chuột, còn sợi dây chuyền này..." Thời Tiện Ngư cầm sợi dây chuyền lên nhìn, sợi dây chuyền tinh tế điểm xuyết một viên trân châu hình giọt nước, đoán chừng là đồ mẹ Lục Lê để lại.
Cô đeo vòng cổ lên cổ Lục Lê, cười nói: “Được rồi, đi rửa búp bê vải của con đi.”
Lục Lê ôm chậu rửa mặt, vui vẻ đi vệ sinh búp bê.
Thời Tiện Ngư rót đầy một chậu nước cho cô bé, sau đó ở bên cạnh mang lên một chai nước giặt quần áo, một túi bột giặt, một hộp xà phòng, cũng không trông cậy vào đứa nhỏ có thể giặt sạch sẽ, chủ yếu chính là vì chơi đùa, vì để cho đứa nhỏ cao hứng.