Nửa giờ sau, Thời Tiện Ngư rốt cục cảm thấy không thể tiếp tục tiêu hao như vậy nữa, cô phải thay đổi sách lược, nếu không cho dù xăng còn có dự phòng, xe cũng sớm muộn sẽ hư hao!
Mặc dù trong lòng lo lắng vạn phần, cô vẫn đạp thắng xe, dừng xe lại.
Lại nhìn kính chiếu hậu, Cự Tích kia bị kéo đi một đường, hiện tại trở nên xám xịt, tựa như đuôi xe kéo theo một tảng đá lớn nở hoa.
Tựa hồ phát giác mục tiêu dừng lại, cự tích bắt đầu theo dây leo màu đỏ tươi bò về phía trước, khập khiễng, mình đầy thương tích, dù là như thế cũng không buông tha, hết sức cố chấp đem toàn bộ thân thể của mình dán ở trên xe, đầu chen vào cửa sổ xe, cho dù da thịt bị thủy tinh vỡ ở bên cạnh làm bị thương, cũng không thèm để ý chút nào!
Thời Tiện Ngư thật sự phục.
Cô đứng dậy từ vị trí lái xe, cầm lấy bình xịt bên hông, quyết định tiến hành công kích nước ớt!
Gió bên ngoài theo khe hở cửa sổ xe thổi vào trong, phun qua như vậy rất có thể khiến cho thùng xe đều là vị cay, để an toàn, cô phải tìm được kính bảo hộ của mình trước.
Ánh mắt cô tìm kiếm trong xe, bỗng nhiên thoáng nhìn bồn hoa cà chua bi rơi trên mặt đất.
Thời Tiện Ngư sửng sốt.
Cự Tích còn đang ra sức chen vào bên trong, một đôi tròng mắt cực lớn cũng sắp chen đến biến hình.
Vừa rồi liền cảm thấy kỳ quái, cho dù chính mình không cẩn thận quấy nhiễu nó nghỉ ngơi, cũng không đến mức đuổi theo một đường dài còn không buông tha cô, lớn như mặt trời vậy, nắng cũng mau đem nó phơi thành thằn lằn khô, hiện tại nhìn thấy cà chua trên mặt đất, ngược lại làm cho cô có chút suy đoán.
Thời Tiện Ngư khom lưng nhặt bồn hoa trên mặt đất lên, tiện tay bắt hai quả cà chua nhỏ, thử ném vào trong miệng Cự Tích.
Nó lập tức bắt đầu ăn.
Cà chua tuy nhỏ, nhưng qua thổ nhưỡng trong vườn Linh Thảo bồi dưỡng ra trái cây, chất lỏng dồi dào mà ngọt ngào, đối với sinh vật khát khô mà nói, là món ngon vô cùng tuyệt vời.
Thời Tiện Ngư nhìn nó nuốt xuống hai quả cà chua nhỏ, vẫn tiếp tục bẹp miệng, ý còn chưa hết.
Thời Tiện Ngư dứt khoát hái toàn bộ cà chua nhỏ trên bồn hoa xuống, ném hết vào trong miệng nó! Sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, khi nó ngậm miệng nhai nuốt, thừa dịp nó chưa chuẩn bị, khởi động xe! Trong nháy mắt chạy ra rất xa!
Thời Tiện Ngư nở nụ cười, cảm thấy mình thật cơ trí!
Mới vừa cao hứng vài giây, lại nhìn trong kính chiếu hậu thấy Cự Tích đang vươn dây leo, bắt được đuôi xe!
...... Được rồi, không sao.
Có kinh nghiệm, Thời Tiện Ngư liền có sức mạnh, cô từ trong không gian lấy ra cà chua cỡ lớn, chờ Cự Tích kề sát cửa sổ xe, liền chủ động nhét vào trong miệng nó, sau đó lặp lại trò cũ, lần nữa chạy ra khoảng cách xa hơn!
Một lần, hai lần, ba lần......
Thời Tiện Ngư nhét cà chua một lần nhiều hơn một lần, thời gian Cự Tích nhai một lần lâu hơn một lần, mà khoảng cách cô chạy ra, cũng một lần xa hơn một lần.
Rốt cục, Cự Tích rốt cuộc đuổi không kịp cô nữa.
Cho dù vươn dài dây leo, cũng với không tới đuôi xe cô đang chạy như bay.
Trong kính chiếu hậu không nhìn thấy bóng dáng Cự Tích, Thời Tiện Ngư triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi của cô trở lại đường cao tốc, anh mắt của cô phát hiện ra mình lại rơi vào một tình huống khó khăn mới - cô và con thằn lằn khổng lồ đã đi vòng quanh lâu như vậy, bất tri bất giác đi chệch khỏi lộ trình ban đầu, luôn xoay quanh thành phố.
Hơn nữa, sắc trời cũng dần dần tối.
Đoạn thời gian đi du ngoạn cùng Thẩm Tiêu, Lâm Uyên, đã để Thời Tiện Ngư biết đi ban đêm là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cho nên, cô phải thừa dịp mặt trời còn xuống núi, mau chóng tìm được đường ra khỏi thành, tốt nhất tiện đường tìm một nơi an toàn dừng xe nghỉ ngơi.
“Tiểu Lê...” Cô vừa lái xe, vừa gọi Lục Lê.
Lục Lê mở cửa tủ cất đồ, từ bên trong chậm rãi bò ra. Vừa rồi cô bé vẫn nghe lời Thời Tiện Ngư, ngoan ngoãn trốn ở bên trong.
“Đừng sợ, đã không có việc gì.” Thời Tiện Ngư chậm rãi lái xe, thường thường đối chiếu bản đồ trong tay; “Tiểu Lê, có thể giúp ta tìm băng dính không? Hẳn là đặt ở trong rương bên trái tủ cất đồ.”
(Hết chương này)