Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta (Dịch Full)

Chương 16 - Chương 16. 1. Thế Giới Yêu Quái (1)

Chương 16. 1. Thế giới yêu quái (1) Chương 16. 1. Thế giới yêu quái (1)

Vì chuyến đi Linh Sơn lần này, Thời Tiện Ngư đã chuẩn bị đầy đủ!

Đầu tiên, cô đem địa điểm ngủ chuyển đến tẩm cung, để cho mình mỗi ngày đều tinh thần sung mãn, trạng thái thật tốt.

Tiếp theo, cân nhắc đến thế giới kia yêu thú hoành hành, cô cho mình chuẩn bị rất nhiều vũ khí, như nước ớt cùng roi điện phòng thân. Đồ dùng cầu sinh ngoài trời cũng không thể thiếu, lều trại, quần áo, thức ăn, dụng cụ nhóm lửa tất cả đều phải mang theo.

Cuối cùng, cô so sánh với kiểu dáng trang phục đạo sĩ, ở trên mạng mua một bộ đạo phục cải tiến, áo khoác cổ nghiêng màu xanh, phối hợp với quần dài cùng giày vải cùng màu, tóc buộc một cục tròn trên đỉnh đầu, nhìn qua rất có vài phần tư thế đệ tử tu chân.

Chẳng qua, khi cô mặc bộ đồ này, đeo ba lô du lịch, đạp xe đạp, liền... có vẻ hơi chẳng ra gì.

Vấn đề này rất nhanh liền do tiểu thư ký của cô giải quyết --

Thị Thần đem đến cho cô một con dê.

Một con dê trắng như tuyết, chỉ có miệng mũi cùng hai cái sừng là màu đen, sừng thật lớn hình xoắn ốc, hình thể khôi vĩ rắn chắc, hiển nhiên không phải dê nuôi trong thôn bình thường!

“Anh lấy ở đâu ra vậy?” Thời Tiện Ngư kinh ngạc, không nhịn được sờ sờ đầu dê.

A a~nhìn lông nhung trên đầu, không nghĩ tới nó còn rất mượt.

“Tế phẩm thôn dân dâng ra.” Hai tay Thị Thần chắp trong tay áo, thản nhiên bình tĩnh, “Tiểu Thần truyền mộng cho thôn trưởng, nói cho hắn biết Nguyên Quân cần tọa kỵ, vì thế các thôn dân tự phát lên núi bắt con dê đầu đàn này, hiến cho Nguyên Quân.”

“Lại còn là dê đầu đàn.” Thời Tiện Ngư chậc chậc lấy làm lạ, lại sờ vài cái.

Con dê sừng lớn này nhìn kiệt ngạo bất thuần, nhưng lại nghe lời ngoài ý muốn, sau khi bị sờ thì một đôi chân trước của nó quỳ xuống đất, tựa hồ đang đợi Tiện Ngư cưỡi lên.

"Bởi vì là tế phẩm, cho nên không cần chăm sóc, cũng không cần cho ăn uống, chỉ cần rót vào một ít linh khí, liền có thể tùy ý Nguyên Quân sai khiến."

Thời Tiện Ngư cảm thấy mới lạ cưỡi lên, phần eo bỗng nhiên có chút chặt, cúi đầu, phát hiện vạt áo rộng lớn bị dê cắn một góc, giờ phút này đang nhai trong miệng dê.

Ách...... Cô chần chờ hỏi, “Anh xác định...... Không cần cho ăn?”

Thị Thần trầm mặc một lát, trả lời: “Nghĩ đến còn lưu lại một chút thiên tính.”

Thời Tiện Ngư túm lấy quần áo từ trong miệng dê kéo ra - góc áo bị nhai ra một lỗ hổng lớn, cô nhìn lỗ hổng này, thoáng sững sờ, không hiểu sao lại có dự cảm... xuất sư bất lợi không rõ.

"Nguyên Quân."

“Hả?” Cô hoàn hồn, nhìn về phía Thị Thần.

Một hạt châu chậm rãi bay tới trước mặt cô.

Thị Thần khom người nói: “Thỉnh Nguyên Quân tùy thân mang theo châu này, nếu gặp nguy hiểm, có thể bóp nát hạt châu, đến lúc đó, Tiểu Thần sẽ thi pháp nghênh đón Nguyên Quân trở về.”

“Ừ, biết rồi.” Thời Tiện Ngư cầm lấy hạt châu, bỏ vào túi áo.

Thị Thần lại nói: “Linh phách của Tiểu Thần và Tiên cung là một thể, cho nên không thể theo Nguyên Quân cùng đi, lần này nhập thế, xin Nguyên Quân vạn sự cẩn thận, Tiểu Thần sẽ ở chỗ này chờ đợi ngài trở về.”

“Ừ, biết rồi”, Thời Tiện Ngư gật đầu nói, “Em không dám cam đoan nhất định thành công, nhưng nhất định sẽ dùng hết khả năng dẫn hắn đi Linh Sơn.”

Thị Thần vẫn lo lắng như cũ, hắn luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh nhạt lúc này có vẻ có chút giống bảo mẫu, nói cũng nhiều hơn bình thường.

"Nguyên Quân trải qua tiên cung linh khí rèn thể, sau khi nhập thế vô luận đi nơi nào, gặp người nào, nói loại ngôn ngữ nào, đều có thể phân biệt rõ ngữ nghĩa, giao lưu không ngại, nhưng phải cẩn thận yêu ma tinh quái lợi dụng, đặc biệt là một ít cấp thấp yêu vật, thích nhất bắt chước ngôn ngữ con người.”

“Ừ, biết rồi.” Thời Tiện Ngư vừa gật đầu, vừa chuẩn bị xuất phát.

Khung cảnh bên kia cầu vòm dĩ nhiên biến thành một thế giới khác, cô cưỡi dê lên cầu, Thị Thần đi theo phía sau cô dặn dò: "Tuy nói lần này nhập thế là vì hành trình Linh Sơn, nhưng nếu là trên đường gặp phải thôn xóm khô hạn, Nguyên Quân không ngại thử khuyên bảo thôn dân cầu nguyện, như thế, mặc dù hành trình Linh Sơn thất bại, cũng không đến mức không công mà lui....”

Bình Luận (0)
Comment