Lúc cô không nói câu cuối cùng, Thời Tiện Ngư nghe còn rất động tâm, vừa nói câu cuối cùng, cảm giác khó chịu trong lòng Thời Tiện Ngư lại toát ra...
“Vậy, vậy nhờ hai người.” Thời Tiện Ngư hướng bọn họ cười cười: “Tôi sẽ lái xe đi theo phía sau hai người, tận lực không gây thêm phiền toái cho hai người.”
"Không phiền toái, không phiền toái!" Củ Cải nói: "Chúng ta vốn cũng muốn trở về, tiện đường!”
Dư quang của hắn thoáng nhìn Lâm Uyên, tim đập thình thịch, lời đến miệng cũng nghẹn lại.
Vốn là phải trở về, nhưng nếu như...... nam nhân này còn muốn đi Thanh Hà ốc đảo, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Lâm Uyên tựa hồ nhìn ra Củ Cải, mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, nói: “Tôi cũng đi ốc đảo Long Nham.”
“Ngươi không tìm cô bé kia nữa?” Diệp Lưu Vân hỏi.
Lâm Uyên hơi gật đầu: “Ừ, không tìm nữa.”
Tuy rằng không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể xác định, người mình muốn tìm, chính là tiểu cô nương bên cạnh Thời Tiện Ngư này.
Trong đầu hắn, có một cỗ mãnh liệt ý thức tự nói với mình, phải vì cô bé tìm được mẹ.
Hiện tại thì Thời Tiện Ngư muốn mang tiểu cô nương đi Long Nham ốc đảo, như vậy, hắn tự nhiên cũng muốn đi theo.
Chỉ là rất kỳ quái... Hắn nhìn Thời Tiện Ngư, luôn có chút cảm giác giống nhau, vì sao? Hắn có biết cô ta không?
Lâm Uyên yên lặng quan sát thì Thời Tiện Ngư.
Bộ dạng cô trắng nõn, cũng rất mềm mại, so sánh với bộ dáng mồ hôi đầm đìa, cả người cát bụi của bọn họ, cô không nhiễm một hạt bụi, tựa như trong hoang mạc nở rộ một đóa hoa cúc nhỏ màu trắng, tươi mát đáng yêu.
Thanh âm của cô cũng đáng yêu, nói chuyện không nhanh không chậm, mềm mại như một dòng suối.
Trên cổ trắng sữa mơ hồ hiện ra nửa vòng vết đỏ, chất liệu ở cổ áo so sánh với da thịt nhẵn nhụi tựa hồ quá mức thô ráp, đến nỗi mài ra dấu vết, vài sợi tóc từ bên tai lọt xuống, tiến vào vạt áo của cô......
Tim Lâm Uyên đột nhiên đập nhanh.
Không biết như thế nào, hắn cảm giác mình đã từng ôm qua cỗ thân thể này, ngửi qua hơi thở của cô, thậm chí có thể... còn có tiếp xúc thân mật hơn.
Hắn không khỏi lệch tầm mắt, có chút không dám nhìn thẳng thì Thời Tiện Ngư.
Ánh mắt dừng ở xe RV trên cửa sổ xe, thủy tinh phản chiếu hắn, hắn nhất thời ngơ ngẩn, thật lâu không lấy lại được tinh thần...
Không ai chú ý đến sự thất thần của người đàn ông, mọi người đang vây quanh Thời Tiện Ngư, trêu chọc Lục Lê phía sau cô.
“Tiểu cô nương thật đáng yêu, ngươi tên là gì?”
“Bao nhiêu tuổi? Muốn đi ốc đảo vui vẻ hay không?”
“Bím tóc của cô bé thật đáng yêu, là cô bện cho cô ấy? Cô biết chăm sóc trẻ con!”
“Cô có thể đến viện dưỡng lão tìm một công việc! Để lão đại của chúng ta giới thiệu cho cô, ha ha! Lão đại của chúng ta có người!”
Lục Lê thẹn thùng trốn ở phía sau Thời Tiện Ngư, đôi mắt đen thật to chớp chớp nhìn mọi người.
Thời Tiện Ngư nói với bọn họ: "Tôi gặp Tiểu Lê ở ốc đảo Thanh Hà, cô bé sống một mình trong căn hộ bỏ hoang, có thể là ở một mình lâu rồi, cho nên không biết nói chuyện, hy vọng lần này đi ốc đảo có thể nghe được tin tức của mẹ cô bé... A, đúng rồi."
Thời Tiện Ngư nhớ tới tranh của Lục Lê, nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Các người thường xuyên ra vào ốc đảo, nhất định quen biết rất nhiều người, có thể giúp tôi tìm người không? Một người đàn ông, mặt đầy râu ria, trên mặt còn có một vết sẹo."
"Cô có biết tên và tuổi không?"
Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, trẻ con vẽ tranh thiếu nhi rất trừu tượng, không phán đoán được tuổi tác.
(Hết chương này)