Nữ giáo viên từ trong phòng học đi ra, nhìn qua còn trẻ, hẳn là không quá ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ áo khoác lớn, có chút giống người Ả Rập mặc loại áo choàng trắng chống nắng, kiểu dáng lại có chút giống nữ tu sĩ.
Cô lễ phép hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi?”
“8 tuổi.” Bác sĩ Chương thay Thời Tiện Ngư trả lời. Tình huống cơ bản của Lục Lê, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm cô thiếu chút nữa đã hiểu rõ.
“Tám tuổi sao? Sao nhỏ thế?” Cô giáo nghiêm túc đánh giá Lục Lê: "...... Hình như chỉ mới năm sáu tuổi.”
“Đứa bé này bị lạc mẹ, lâu ngày không ai chăm sóc, có chút suy dinh dưỡng.” Bác sĩ Chương nói: “Cũng may phát hiện sớm, đưa vào vườn dưỡng một chút, hẳn là có thể dưỡng tốt.”
Nữ lão sư hơi khom lưng, cười hỏi Lục Lê: "Con bộ dạng thật đáng yêu, đến, nói cho lão sư tên của con, được không?"
Lục Lê có chút thẹn thùng, lui về phía sau Thời Tiện Ngư.
Bác sĩ Chương nói: "Con bé không biết nói, tạm thời không rõ là do nguyên nhân tâm lý hay cơ thể bị thương, cần tìm bệnh viện hẹn thời gian làm kiểm tra toàn diện, nhưng con bé biết viết chữ, giao tiếp đơn giản không thành vấn đề, là một đứa trẻ rất thông minh."
Cô giáo nhìn về phía Lục Lê, chậm giọng nói với cô bé : “Con có thể viết tên cho cô giáo xem không?"
Lục Lê cầm lấy bản vẽ, viết tên mình xuống.
Cô giáo kia lập tức ôn nhu khen cô, chậm rãi dẫn đường, "Tên của em thật dễ nghe, Lục Lê, có muốn đi học cùng chúng tôi không?"
Lục Lê mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư khích lệ nhìn cô bé: "Thử một tiết xem?”
Lục Lê nghiêng đầu suy nghĩ, lại nhìn về phía những đứa trẻ khác trong phòng học, trong ánh mắt có chút nóng lòng muốn thử, rốt cục gật đầu với cô giáo.
Cô giáo dắt cô vào lớp, giới thiệu với những đứa trẻ khác trong lớp: "Hôm nay chúng ta có một người bạn mới, mọi người cùng đến chào đón cô ấy, được không?"
Bọn nhỏ trong phòng học lập tức nhao nhao vỗ tay, cực kỳ náo nhiệt.
“Ở đây giao cho giáo viên đi, yên tâm, giáo viên trong viện chăm sóc trẻ em đều rất có kinh nghiệm, sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lê.” Bác sĩ Chương nói với Thời Tiện Ngư: “Tôi dẫn cô đi nơi khác đi dạo? Có muốn đi căn tin xem một chút không? Thức ăn ở đây không tệ, có thể cung cấp dinh dưỡng toàn diện nhất cho trẻ em lâu năm.”
Thời Tiện Ngư đứng ngoài phòng học nhìn một hồi, khẽ gật đầu: “Làm phiền cô, chúng ta đi căn tin xem sao.”
Cô cảm thấy mình giống như một phụ huynh tham quan trường học, rõ ràng ngay cả kết hôn cũng chưa từng kết hôn, cũng đã bắt đầu thể nghiệm lao động vất vả của cha mẹ.
…………
Căn tin cách không xa, bởi vì chưa tới thời gian học sinh dùng cơm, cho nên bên trong có chút vắng vẻ, chỉ có ba bốn người đang dùng cơm, nhưng hoàn cảnh rất tốt, cửa sổ đối diện với hồ nước xanh biếc bên ngoài, nhìn thấy khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Bác sĩ Chương gặp người quen ở căn tin, mang theo Thời Tiện Ngư cùng đi qua chào hỏi đối phương: “Bác sĩ Hà, anh cũng ở đây à.”
Xuất phát từ lễ phép, Thời Tiện Ngư cũng chào đối phương một tiếng: “Xin chào.”
Người đàn ông trước mắt khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, hào hoa phong nhã, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần dài màu nâu nhạt, trong tay cầm một quyển sách - trong nháy mắt nhìn thấy Tiễn Ngư, quyển sách trong tay hắn rơi xuống đất.
Bác sĩ Chương lập tức nở nụ cười, trêu chọc nói: “Sao vậy? Bác sĩ Hà đọc sách quá mê mẩn sao?”
Thời Tiện Ngư xấu hổ đứng ở một bên.
Cô biết bộ dạng mình cũng tạm được, nhưng cũng không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, đàn ông trên thế giới này, phản ứng có phải hơi quá khoa trương hay không?
Trước Củ Cải liền đối với cô rất ân cần, nếu như không phải cô rõ ràng tướng mạo của mình, nói không chừng sẽ hiểu lầm chính mình tiên nữ hạ phàm.