Trần Hào thần sắc rối rắm, nhìn người vây quanh bốn phía, hắn nhíu mày, hạ giọng nói với Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: "Ta quả thật có dẫn theo một nữ nhân từ ốc đảo Thanh Hà, nhưng không phải bắt đi, là cô ấy trả phí vận chuyển cho ta, thuê ta đưa cô ấy đến ốc đảo lớn nhất phụ cận.”
Thời Tiện Ngư sửng sốt.
Như thế nào...... Không phải bị bắt đi sao?
Cô nhìn thẳng vào Trần Hào: “Gặp ở ốc đảo Thanh Hà sao?”
“Sẽ không có lỗi.” Trần Hào lắc đầu: “Ta nhớ được rất tinh tường, ba năm trước ta đi phụ cận kia thu về tài nguyên, nước của ốc đảo lúc ấy Thanh Hà đã không nhiều rồi, rất nhiều cư dân đều chuyển đi rồi, chỉ thừa ra nhưng người bệnh, nghèo, già lưu ở thành nội, muốn đi lại đi không được. Có một nữ nhân mang hài tử lên tìm ta, nói muốn ngồi xe ta đi ốc đảo lớn hơn.”
Hắn cẩn thận hồi ức, chậm rãi nói ra: “Trên đời này đáng tiền nhất chính là mẹ mang thai, ta thấy cô ấy ôm hài tử, liền tức khắc đáp ứng rồi, dù sao chiến đội có quy định, hết thảy lợi ích đều không quan trọng bằng sinh mệnh của mẹ mang thai, nếu như có thể hộ tống mẹ mang thai hồi ốc đảo, nói không chừng chiến đội còn ban phát cho ta huy hiệu, nhưng là cô ấy sau khi đến ốc đảo, rất nhanh liền tan biến rồi, cũng không có bệnh viện tiếp nhận mẹ mang thai ước định kiểm tra đo lường, còn đến hiện tại thế nào, không ai biết rõ……”
“Cô…… ôm hài tử?”
“Đúng, một hài nhi.” Trần Hào dùng tay so với vạch xuống: “Phỏng chừng không đến một tuổi, còn tại uống sữa.”
Thời Tiện Ngư có chút ngốc, nếu như Trần hào nói là nói thật, như thế sẽ không là Lục Lê bị bỏ sót rồi?…… Lại hoặc là, là Trần Hào nhớ lầm rồi? Nữ nhân hắn mang về tới, đến cùng có phải là mẹ của Lục Lê hay không?
“Nữ nhân kia kêu ta, không được nói cho bất kỳ người khác là cô ấy đi nơi nào, hiện tại ta đa nói ra hết rồi.” Trần Hào nhìn chằm chằm Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: “Hi vọng các ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa, đem đáp ứng cho đồ vật của ta cho ta.”
Lâm Uyên cau mày nói: “Chúng tôi cần thiết biết rõ cô ấy hiện tại như thế nào, mà anh nói một chút, y như không có cung cấp thêm bất kỳ manh mối nào.”
Trần Hào hơi cáu: “Uy! Ta chỉ là phụ trách đưa cô ấy qua tới, chẳng lẽ quản được rồi cô ấy ở lại chỗ nào?! Lại nói đều đã quá khứ ba năm rồi, nói không chừng cô ấy dọn đi khác ốc đảo rồi!”
Thời Tiện Ngư hỏi: “Vậy anh biết rõ cô ấy tên gì à?”
Trần Hào hừ rồi nói một tiếng: “Ừ, ta biết rõ, cô ấy tên Dư Tĩnh.”
“Xác định là tên thật à?” Thời Tiện Ngư lại hỏi. Hiện tại cô và Lâm Uyên, cũng có điểm không tin tưởng người này, nếu đã nhận lời nữ nhân đề phòng, sao lại đơn giản tiết lộ tên thật?
Trần Hào cười cười, trong thần sắc có điểm dương dương đắc ý: “Ta đem cô ấy đưa đến ốc đảo, cửa ra vào có nam nhân gặp cô ấy, lúc ấy cô ấy nói danh tự của cô chính là Dư Tĩnh, về sau tại đơn đăng ký chỗ gác cổng, ta cố ý lén lút liếc mắt, cô ghi danh tự cũng là Dư Tĩnh.”
Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên nhìn lẫn nhau rồi nhìn nhìn ngó ngó đối phương.
Cái tên “Dư Tĩnh” rốt cuộc có phải mẫu thân của Lục Lê hay không, chỉ cần trở về hỏi Lục Lê một phát, tự nhiên liền tra ra manh mối rồi.
Nam chính: Hôm nay, vừa chỉnh chương, đều là ta.
(Tấu chương xong)