Sáng sớm, sau khi Lục Lê rời giường phát hiện, hạt giống mình trồng trong hộp sữa đã nảy mầm, cô bé cao hứng đến mức cầm hộp sữa xoay vòng, khẩn cấp muốn nói cho những đứa trẻ khác trong viện nuôi con biết.
Thời Tiện Ngư cũng rất vui vẻ, sau khi đưa Lục Lê đến viện nuôi con, liền bắt đầu cân nhắc đi chợ mua mấy chậu hoa.
Muốn đi chợ thì có thể tìm Lâm Uyên.
Cô xách ấm nước, khóa kỹ cửa xe, chuẩn bị đi tòa nhà số 3 một chuyến.
Mới vừa xuống xe liền nhìn thấy một nữ nhân xa lạ đứng ở cửa nhà Diệp Lưu Vân, nữ nhân kia mặc một kiện trường bào màu trắng, Thời Tiện Ngư nhận ra, là mẹ đỡ đầu trong viện nuôi con đều là bộ trang phục này.
“Đội trưởng Diệp không ở nhà, đi làm nhiệm vụ.” Thời Tiện Ngư có ý tốt nhắc nhở bà ấy.
Nữ nhân nghe tiếng xoay người lại, bộ dáng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua hiền lành hiền lành.
Đối phương cười nói: “Tôi không phải tới tìm Diệp đội trưởng, tôi tới tìm cô.”
“Tìm tôi?” Thời Tiện Ngư ngẩn người, có chút khó hiểu.
Người phụ nữ đến gần vài bước, mỉm cười đánh giá cô: "Cô chính là Thời Tiện Ngư tiểu thư phải không?”
“Tôi là.” Thời Tiện Ngư gật gật đầu, tò mò hỏi: “Bác là...”
“Lần đầu gặp mặt, tôi là mẹ của Hà Túc, xin chào.” Người phụ nữ cười nói: “Xin hỏi có thể làm chậm trễ một chút thời gian của cô không? Tôi muốn nói chuyện với cô về Hà Túc.”
Thời Tiện Ngư cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì sao phải cùng cô nói chuyện Hà Túc? Cô căn bản không quen Hà Túc.
Nhưng người ta cố ý tìm đến, nói chuyện lại khách khí như vậy, cô cũng không tiện cự tuyệt, liền mở cửa xe mời đối phương vào ngồi một chút.
Hà phu nhân đi vào xe, nhìn chung quanh một vòng, khẽ vuốt cằm, nói: "Cô là một người phụ nữ rất biết cách sống, bố trí nơi này rất tốt.”
Thời Tiện Ngư ngượng ngùng cười cười.
Vốn nên rót cho khách một ly nước, nhưng Thời Tiện Ngư lo lắng nước tinh khiết lấy ra không dễ giải thích, liền không cố ý chiêu đãi, hơi có vẻ xấu hổ ngồi ở ghế sô pha đối diện Hà phu nhân.
Thời Tiện Ngư cẩn thận nói: "Tôi và bác sĩ Hà chỉ gặp nhau hai lần, nếu bác muốn biết chuyện của ấy ấy, thật ra có thể đi hỏi đồng nghiệp của anh ấy ở bệnh viện."
Hà phu nhân mỉm cười nhìn cô: "Tuy 2 người chỉ gặp qua hai lần, nhưng nó vẫn nhớ mãi không quên.”
Thời Tiện Ngư: “......”
Đây...... Tình huống gì?
“Tôi sẽ không đi lòng vòng.” Hà phu nhân cười nói: “Thời tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ về Hà Túc.”
Thời Tiện Ngư sửng sốt, không khỏi hoài nghi có phải mình đã hiểu lầm cái gì: “...... Cân nhắc Hà Túc?”
Suy nghĩ như thế nào?
Hà phu nhân ôn ngôn nói: "Một người tuy rằng tự tại, nhưng tóm lại sẽ có lúc tịch mịch, uyên ương song hí, hồ điệp song phi, người đến một độ tuổi nhất định sẽ muốn lập gia đình, cho dù bây giờ chế độ hôn nhân không còn sót lại chút gì, mọi người cũng như thói quen cũ tìm cho mình một người bạn, giúp đỡ lẫn nhau, chung sống."
Thời Tiện Ngư: “......”
Hà phu nhân ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Không biết Thời tiểu thư đối với tương lai của mình có tính toán gì, sẽ vẫn luôn ở một mình sao?"
Thời Tiện Ngư lắc đầu.
Đương nhiên không, cô nhất định phải yêu đương.
"Lựa chọn một nửa khác, phải thận trọng." Hà phu nhân dịu dàng cười cười: "Hà Túc là một lựa chọn rất tốt, nó chính trực thiện lương, thân thể khỏe mạnh, hàng năm kiểm tra sức khỏe đều là ưu tú, định kỳ vì ốc đảo cung cấp chất lượng tinh trùng tốt, có công tác ổn định cùng tiền đồ tốt, nếu cô cùng nó ở chung một chỗ, sẽ rất hạnh phúc."
Thời Tiện Ngư: “......”
Chuyện đã quá sâu, cô đã không biết nên nói cái gì cho phải.