Nam hài cách đó không xa ngẩng đầu nhìn cô một cái, lông mày dài sắc bén nhíu nhíu, sau đó hắn nhanh chóng cúi đầu, một lần nữa đội mũ trùm lên.
Thời Tiện Ngư: “ ......”
Đây là...... ý tứ chán ghét cô?
Thẩm Tiêu thấy thế cười, “Khứu giác yêu thú nhạy bén dị thường, mùi son phấn trên người Tiểu Ngư quá nặng, cách xa hắn một chút thì tốt hơn.”
Khuôn mặt Thời Tiện Ngư đỏ lên, vội vàng giải thích: “Không phải mùi son phấn, là em bôi thuốc trừ sâu.”
Hiểu lầm này khiến người ta rất khó xử, cô lấy nước hoa ra, hỏi Thẩm Tiêu: "Thẩm đại ca, anh có muốn bôi một ít không? Ở trong rừng khó tránh khỏi gặp phải côn trùng rắn kiến độc, bôi một ít có thể phòng muỗi.”
Thẩm Tiêu cười to: “Yên tâm đi, gần đây tuyệt đối sẽ không có độc trùng xà kiến lui tới!”
Thời Tiện Ngư: “Hả?”
Lúc này, tên áo bào đen mỹ thiếu niên im lặng đứng dậy, từ bên cạnh trong lùm cây kéo ra một khối xác thật lớn! Vừa đen vừa cứng, trên vỏ còn mang theo mấy cái chân đốt!
Thời Tiện Ngư khiếp sợ, cô nhận ra, đây là hài cốt của con rết khổng lồ!
Thẩm Tiêu nói: “Mấy ngày trước anh chém giết một con rết, độc tính trong cơ thể nó đủ để bức lui tất cả trùng xà xung quanh, cho nên anh mang theo một phần chân cụt cùng lên đường, chỉ cần mùi của con rết chưa tan hết, sẽ không cần lo lắng gặp phải trùng xà dã thú.”
Lại còn có thể chơi vậy sao?
Thời Tiện Ngư đột nhiên cảm thấy khối hài cốt kia trở nên đáng yêu hơn rất nhiều, hơn nữa còn muốn cách nó gần một chút.
“Thẩm đại ca thật sự là uy vũ bất phàm”, Cô khen tặng đạo trưởng, dừng một chút, cũng khen tặng vị yêu thú mỹ thiếu niên kia, "...Lâm Uyên cũng lợi hại."
"Em tuổi còn nhỏ đã có thể cảm ứng được tiên linh khí, cũng lợi hại a." Thẩm Tiêu mỉm cười nói, “Ba người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, nói không chừng thật có thể tìm được Linh Sơn trong truyền thuyết kia.”
Thời Tiện Ngư nghe xong cười tươi sáng, "Thẩm đại ca nói đúng, chúng ta đồng tâm hợp lực, nhất định có thể tìm được Linh Sơn.”
Thiếu niên áo đen bên cạnh mặc dù không lên tiếng, nhưng cũng gật đầu theo.
Sau một phen hàn huyên trò chuyện, mặt trời lặn về tây, che khuất bầu trời trong rừng rậm ánh sáng càng lúc càng ảm đạm, ba người chuẩn bị nghỉ ngơi, sáng mai lại tiếp tục lên đường.
Thời Tiện Ngư rất hưng phấn, trước kia vô luận cô cùng người nào đi chơi, đều nhất định chạy về nhà trước chín giờ tối, hiện tại lại muốn qua đêm ở bên ngoài, hơn nữa còn trực tiếp qua đêm ở rừng rậm nguyên sinh! Cảm giác cảnh giới toàn thân không biết tăng lên bao nhiêu lần!
Cô còn quen biết hai bằng hữu, một người tu hành rộng rãi trong sáng, một cái khác là yêu thú hóa hình, bộ dạng vừa đẹp vừa đáng yêu -- dù là hành trình đi Linh Sơn thất bại, có được trải nghiệm như vậy, cũng coi như cô kiếm lời rồi.
Thời Tiện Ngư cao hứng mở ba lô ra, từ bên trong lấy bánh mì và bánh bích quy ra, chia cho hai người bạn mới cùng ăn.
Thẩm đạo trưởng nói mình đang tiến hành ích cốc tu hành, ngày thường chỉ thỉnh thoảng ăn một ít quả núi và sương sớm.
Lâm Uyên thì không có hứng thú với mùi thức ăn, trầm mặc lắc đầu, vẫn giấu mình trong áo choàng.
Cô đành phải tự mình ăn.
Hai miếng bánh mì lúa mạch, một túi sữa dâu tây, sau khi cho mình ăn no, bốn phía đã tối như mực, tuy nói sẽ không xuất hiện dã thú độc trùng, nhưng bầu không khí âm u này vẫn có chút dọa người.
Cô dắt dê sừng lớn đến bên đống lửa nằm xuống, sau đó coi dê như gối dựa, dựa vào bụng dê mềm mại viết nhật ký.
Viết đi viết lại, cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái, đặt quyển nhật ký và bút vào trong túi, cứ thế quấn chăn ngủ...
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt đang ngủ say của cô, dung mạo xinh đẹp hiện ra vài phần hồn nhiên không rành thế sự.
Ánh mắt Thẩm Tiêu ôn hòa nhìn thiếu niên áo đen, thấp giọng hỏi: “Em thật sự không biết cô ấy? Khu rừng Hắc Uyên này ít người lui tới, hai người một trước một sau xuất hiện, nếu nói là trùng hợp, không khỏi quá trùng hợp.”