Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại, giọng nói đè nén: "Huống chi, nếu bị người đàn ông kia biết... hắn ta nhất định sẽ đưa tôi và đứa bé vào công viên."
“Người đàn ông kia?” Mặt Thời Tiện Ngư lộ vẻ nghi hoặc.
Diệp Lưu Vân chua xót cười cười: “Cha đứa bé...”
Cô đau khổ cúi đầu, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: "Trớ trêu biết bao, tôi và hắn vốn đều là người không có khả năng sinh sản, đã chuẩn bị sẵn sàng dâng hiến cả đời mình cho chiến đội, ai ngờ lại mang thai con..."
Thời Tiện Ngư không biết nên nói gì cho phải, suy nghĩ một chút, thử an ủi cô: "Có lẽ chúng ta đều nghĩ sai rồi, kỳ thật không có mang thai, chỉ là bụng cô có chút không thoải mái thôi?"
"Ở bệnh viện mua sản phẩm thử thai, cũng cần đăng ký thông tin, tôi không thể bị bọn họ phát hiện..." Diệp Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Thời Tiện Ngư, cầu khẩn nói: "Tiểu Ngư, van cầu cô... Tôi có bạn quen ở bệnh viện, nhưng tôi cần cô ra mặt thay tôi, tuyệt đối không thể để cho người khác biết tôi có thai."
Thời Tiện Ngư tâm tình rối rắm, suy nghĩ một chút rốt cục gật đầu: "Được rồi, nếu như cô đã nghĩ kỹ, vậy ta thay cô đi bệnh viện..."
…………
Ba giờ đêm, Diệp Lưu Vân dùng điện thoại nội bộ liên lạc với bệnh viện, lại gọi Râu Quai Nón dậy, bảo hắn lái xe đưa Thời Tiện Ngư đi bệnh viện.
Lúc Tiện Ngư rời khỏi nhà Diệp Lưu Vân, thình lình nhìn thấy Lục Lê ghé vào ngoài cửa sổ nhà Diệp Lưu Vân, hoảng sợ.
“Tiểu Lê.” Cô thở phào nhẹ nhõm, đi tới ôm Lục Lê từ trên bệ cửa sổ xuống: “Sao không nói tiếng nào đã chạy ra? Ngủ không được sao?”
Lục Lê mặc váy ngủ đơn bạc, ban đêm nhiệt độ cơ thể có chút lạnh, Thời Tiện Ngư ôm cô bé trở về xe, vừa dỗ cô bé ngủ, vừa thay quần áo chuẩn bị đi bệnh viện.
Lục Lê nằm nghiêng trên giường, im lặng nhìn Thời Tiện Ngư, nhìn một hồi, dùng bút viết lên sổ vẽ: Dì Diệp vì sao không cần con của mình?
Động tác của Thời Tiện Ngư dừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía cô bé, không nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa mình và Diệp Lưu Vân ở trong phòng, lại bị Lục Lê nghe thấy.
Thời Tiện Ngư cân nhắc nói: "Bởi vì dì Diệp hiện tại là đội trưởng chiến đội, không lâu nữa có thể thăng cấp tướng quân, nếu sinh con, sẽ bỏ lỡ cơ hội thăng cấp, còn có thể mất việc.”
Lục Lê lại hỏi: Công việc quan trọng hơn trẻ con sao?
"Ách... cũng không thể nói như vậy, công việc và con cái, kỳ thật đều rất quan trọng." Thời Tiện Ngư do dự giải thích: "Nếu như không có công việc, sẽ không có cách nuôi sống chính mình, ngay cả chính mình cũng nuôi không sống, làm sao nuôi con được?"
Lục Lê cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có bất mãn, lại có nghi hoặc, cô bé viết: Viện nuôi con có đồ ăn miễn phí, quần áo miễn phí, bút và sách giáo khoa miễn phí, chỉ cần dì Diệp vào viện nuôi con, dì và con của mình có thể sống tốt.
Câu rất dài, xen lẫn một ít lỗi chính tả, Thời Tiện Ngư ngay cả đoán cũng lơ mơ hiểu.
Cô nói: "Nhưng dì Diệp không muốn đến viện nuôi con, dì ấy thích cuộc sống chiến đội hơn.
Lục Lê mím cái miệng nhỏ nhắn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Mau ngủ đi, sáng mai còn phải tham gia buổi biểu diễn ở viện dưỡng lão nữa, ngoan lắm." Thời Tiện Ngư trấn an hai câu, tắt hết đèn trong xe, chỉ để lại một ngọn đèn đêm nhỏ, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, Lục Lê lại động bút: Con biết rồi.
Thời Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Khuôn mặt non nớt của cô bé, dưới bóng đèn không hiểu sao hiện ra vài phần âm trầm, từng nét từng nét dùng sức viết: Cô, là, người, mẹ, xấu.