Sắc mặt của cô vẫn rất tái nhợt, nhưng vẻ mặt không còn thống khổ nữa.
Bên ngoài sắc trời dần sáng, Thời Tiện Ngư đứng dậy nói: "Cô nghỉ ngơi cho tốt, chờ cô tỉnh tôi nấu cháo cho cô ăn.”
Diệp Lưu Vân hữu khí vô lực gật đầu, ngước mắt nhìn Thời Tiện Ngư: "Cám ơn, cô đã cứu tôi hai lần.”
Thời Tiện Ngư nhìn cô cười cười: “Tiện tay mà thôi.”
…………
Ngày hôm sau, Thời Tiện Ngư làm cháo táo đỏ và canh trứng gà, trước tiên cho Lục Lê ăn no, sau đó nhờ Củ Cải đưa cô bé đến viện nuôi con, còn cô thì ở lại chăm sóc Diệp Lưu Vân.
Thân thể Diệp Lưu Vân không có gì đáng ngại, chỉ là trạng thái tinh thần uể oải không phấn chấn, chuyện này đối với cô tạo thành thương tổn hoặc ảnh hưởng, tâm lý vượt xa sinh lý.
Thời Tiện Ngư thấy tinh thần cô mất mát sa sút, về chuyện thông báo tìm người, cũng không tiện mở miệng thúc giục, chỉ có thể để qua một bên, hy vọng Diệp Lưu Vân có thể nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng mà, Thời Tiện Ngư có thể chờ, có người lại không thể chờ.
Đợi ở ký túc xá suốt hai ngày, Lâm Uyên ngồi không yên, tự mình đến tìm Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư không khỏi cảm thấy một tia xấu hổ.
Chuyện tìm mẹ cho Lục Lê, dường như Lâm Uyên quan tâm hơn cô rất nhiều.
Diệp Lưu Vân nói: "Lúc trước tôi để lại phương thức liên lạc, nếu như có tin tức, theo lý thuyết hẳn là sẽ có người liên lạc tôi, hiện tại đã qua bốn năm ngày, vẫn không có tin tức, vậy cũng chỉ có hai loại khả năng."
Cô khoa tay múa chân: “Thứ nhất, người muốn tìm, cũng không ở trong mấy ốc đảo mà chúng ta phát thông báo tìm người. Thứ hai, người này cố ý trốn tránh chúng ta.”
Thời Tiện Ngư nghe được trong lòng trầm xuống, lẩm bẩm: "Tại sao phải trốn tránh... như vậy là cô ta không muốn cùng con gái của mình nhận nhau?"
Diệp Lưu Vân suy tư một lát, suy đoán: "Có lẽ cô ta có nỗi khổ bất đắc dĩ, ví dụ như... dựa vào một người đàn ông nào đó, mà người đàn ông này không thể chấp nhận cô ta có con gái?"
Lâm Uyên mất kiên nhẫn: "Không đợi nữa, tìm ra tất cả những người tên Dư Tĩnh, sau đó chúng ta lần lượt kiểm tra.”
Thời Tiện Ngư nhìn về phía hắn, ngữ khí chần chờ: "Cái này không tốt...”
Chuyện mẹ con nhận nhau, nếu như không phải hai bên tình nguyện, sẽ không có ý nghĩa gì. Cứng rắn cưỡng cầu, ngược lại sẽ làm Lục Lê càng thêm tổn thương.
Lâm Uyên cau mày nói: "Tìm ra người trước, rốt cuộc có nhận con gái mình hay không, cũng phải tìm cô ấy đòi một lời giải thích.”
Diệp Lưu Vân có chút khó xử, "Ở Long Nham ốc đảo, ta có thể nhờ người quen làm một phần cư dân danh sách đi ra, nhưng là cái khác ốc đảo, chỉ sợ cũng khó tìm."
Lâm Uyên là phái hành động, lập tức nói: “Tìm từ ốc đảo Long Nham trước đã.”
“Cũng tốt.” Diệp Lưu Vân chậm rãi gật đầu: “Vô luận là nguyên nhân gì, cũng phải tìm ra người trước.”
Thời Tiện Ngư nhìn Lâm Uyên, lại nhìn Diệp Lưu Vân, cuối cùng đành gật đầu.
Ba người ở trong phòng thương lượng tìm người như thế nào, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, bọn họ theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện một chiếc xe dừng ở ngoài cửa sân, mẹ đỡ đầu mặc áo bào trắng dẫn Lục Lê xuống xe.
Thời Tiện Ngư sửng sốt: “Sao về sớm vậy? Hôm nay không phải có hội diễn văn nghệ sao...”
“Tiểu Lê sao lại khóc?” Diệp Lưu Vân cũng ngẩn người.
Thời Tiện Ngư vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Uyên và Diệp Lưu Vân cũng đi theo.
Trong sân, Lục Lê đi theo bên cạnh mẹ đỡ đầu, co rúm lại đi tới, bím tóc buổi sáng bện cho cô bị tản ra một nửa, váy mới xinh đẹp cũng trở nên bẩn thỉu, trên cánh tay còn có vết xước móng tay.
Thời Tiện Ngư cả lòng thắt lại, đi tới muốn ôm Lục Lê vào trong lòng, nhưng vừa vươn tay ra, đã bị Lục Lê đẩy ra!
Lục Lê khóc chạy vào xe, bốp một tiếng đóng cửa xe lại!
Thời Tiện Ngư sốt ruột vỗ cửa hai cái, hỏi mẹ đỡ đầu đi theo: "Cô, đây là chuyện gì xảy ra? Tiểu Lê ở viện nuôi con bị khi dễ sao?”