Thời Tiện Ngư rốt cuộc không yên lòng, quyết định đi xem lại, chẳng qua hiện tại thời gian đã khuya, lại đi thăm hỏi thật sự không thích hợp, cô thầm lặng lẽ liếc mắt một cái.
RV vừa khởi động, liền đánh thức trong phòng Diệp Lưu Vân, cô khoác quần áo đi ra, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Ngư, cô muốn đi đâu?"
Sắc mặt Thời Tiện Ngư thẹn thùng. Vào giữa đêm, tiếng động cơ thật sự quá rõ ràng.
“Tôi muốn qua bên kia xem Lục Lê..." Cô ngượng ngùng sờ sờ mặt mình, giọng càng nhỏ: "Tôi chỉ xem thôi, không làm gì..."
Diệp Lưu Vân nghĩ nghĩ, đoán chừng chính mình khuyên không được Thời Tiện Ngư, đơn giản nói: "Vậy cô chờ tôi một chút, tôi cùng đi với cô, nếu không quá nửa đêm bị tuần tra binh nhìn thấy, sẽ nháo hiểu lầm."
Thời Tiện Ngư rất băn khoăn: “Không nên a, ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi.”
"Không có việc gì, kỳ thật tôi cũng có chút không yên lòng." Diệp Lưu Vân khoát khoát tay, vội vàng trở về phòng thay quần áo, sau đó lên xe RV.
…………
Sau nửa đêm, mỗi con đường đều im ắng, đèn đường bằng năng lượng mặt trời chiếu trên mặt đường màu xám trắng, bốn phía nội thành hoàn toàn yên tĩnh.
Bên ngoài khu dân cư Dư Tĩnh ở có chốt cửa, thẻ chứng minh của Diệp Lưu Vân có thể trực tiếp quẹt, cô nhảy xuống xe, đang chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Uyên từ bên trong đi ra.
“Sao anh lại ở đây?” Diệp Lưu Vân trừng to mắt: “Anh cũng đến nhà Dư Tĩnh?”
Lâm Uyên cũng hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi: “Hai người tới làm gì?”
“Tiểu Ngư lo lắng, tôi đưa cô ấy qua đây xem.” Diệp Lưu Vân nói.
Lâm Uyên không khách khí mở cửa xe, nói: "Không cần đi, trong nhà Dư Tĩnh không có ai.”
“Không ai?” Lúc lái xe Tiện Ngư quay đầu hỏi: “Sao lại không có ai?”
“Không biết.” Lâm Uyên nói: “Dư Tĩnh và Lục Lê đều không có ở đây, cậu bé kia cũng không có, tôi trèo tường vào xem, ga ra cũng trống không, chắc là lái xe ra ngoài.”
Diệp Lưu Vân nhất thời nhíu mày: “Kỹ sư làm công tác xây dựng cơ sở thường xuyên qua đêm ở công trường, buổi tối không về nhà, nhưng đêm hôm khuya khoắt, Dư Tĩnh sẽ lái xe đi đâu?”
Thời Tiện Ngư mím môi, thấp giọng nói: “Người không ở nhà thì không có cách, chỉ có thể ngày mai lại đến hỏi một chút là chuyện gì xảy ra.”
Cô nắm tay lái rẽ quay đầu, trong lòng đã bắt đầu hốt hoảng, nhưng không có cách, cô căn bản không biết đi nơi nào tìm Lục Lê.
Lúc này, góc đường có một chùm ánh sáng lung lay về phía này, Thời Tiện Ngư sửng sốt, theo bản năng đạp thắng xe.
“Tiểu Ngư, dừng xe lại đã.” Diệp Lưu Vân vội nói: “Là người của đội tuần tra.”
Diệp Lưu Vân mở cửa sổ xe, hướng ánh sáng vẫy tay: “Chúng tôi là chiến đội 017.”
Ánh sáng biến mất, hai người đàn ông mặc đồng phục cưỡi xe máy tới, ánh sáng vừa rồi là đèn pha xe của bọn họ.
Chiến sĩ ở ốc đảo bên trong địa vị rất cao, hai người này kiểm tra giấy chứng nhận của Diệp Lưu Vân, liền lập tức cho bọn họ đi qua, không có thẩm vấn quá nhiều.
Diệp Lưu Vân cầm lại giấy chứng nhận của mình, trong lòng khẽ động, gọi hai người lính tuần tra lại: "Tối nay các ngươi còn gặp qua xe khác sao?"
Lính tuần tra nói: "Có một chiếc, mới từ đây đi ra.”
“Chúng tôi lái xe tới chính là muốn tìm cô ấy.” Diệp Lưu Vân giả bộ quen thuộc hỏi: “Các ngươi biết cô lái xe đi đâu không?”
Lính tuần tra: “Ra khỏi thành phố, nói muốn ném rác.”
Diệp Lưu Vân: “Cái gì? Ném rác?”
Lính tuần tra: "Đúng vậy, chúng tôi cũng cảm thấy kỳ quái, cô ấy nói là rác rưởi chiếm chỗ, không kịp ném đi, chờ chồng về sẽ nổi giận.”
Diệp Lưu Vân nghe xong, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên trong xe.
Sắc mặt Thời Tiện Ngư, từ lúc lính tuần tra nói ra "Ném rác" đã trắng bệch.
Cô không khống chế được sinh ra một ít liên tưởng tội ác, đồng thời lại cảm thấy khó có thể tin, vô luận là cô cũng được, Diệp Lưu Vân cũng được, các cô lặp đi lặp lại không chỉ một lần hướng Dư Tĩnh biểu thị, nếu như không muốn nuôi Lục Lê, có thể đưa đến viện nuôi con! Thậm chí cũng có thể trả lại!