Thời Tiện Ngư không thể thương tổn Lục Lê, vô luận Lục Lê là người cũng được, là quái vật cũng được, trong khoảng thời gian này ở chung các cô đã có tình cảm, không làm được tàn nhẫn tuyệt tình như Dư Tĩnh.
Lâm Uyên cũng không làm được, bởi vì tiềm thức của hắn chính là muốn đưa Lục Lê đến bên cạnh mẹ, Lục Lê là người hay là quái vật, đối với hắn mà nói không quan trọng.
Về phần Diệp Lưu Vân......
Có lẽ là bởi vì vừa mới mất đi một hài tử, cho dù biết rõ là quái vật, đối với hình thái tiểu hài tử Lục Lê, cũng không đành lòng xuống tay.
Diệp Lưu Vân biết chuyện này rất điên cuồng.
Cô là chiến sĩ vốn nên bảo vệ ốc đảo, hiện tại lại muốn mang theo một sinh vật không rõ như vậy trở về ốc đảo, lý trí cùng tình cảm giằng co trong lòng cô, đến nỗi ở trong xe vài lần muốn nói lại thôi, muốn khuyên Thời Tiện Ngư, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thời Tiện Ngư đem cô từ bụi gai mãng vây khốn bên trong cứu ra, lại thay cô che giấu sự tình phá thai , cô không thể hồi báo ân tình thì thôi, như thế nào có thể không giúp bằng hữu lúc gặp phải phiền toái cản trở?
Thời Tiện Ngư lau nước mắt, nắm tay lái nói: "Trên người Tiểu Lê có vết thương, tôi muốn tìm bác sĩ xem cho cô bé, lấy thêm một ít thuốc, sau đó rời khỏi ốc đảo Long Nham.”
“A...” Diệp Lưu Vân ấp úng hỏi: “Các cô muốn đi đâu?
Thời Tiện Ngư mím môi, một lát sau trả lời: "Đến ốc đảo Thanh Hà. Lúc ta phát hiện Tiểu Lê, cô bé đã sống ở đó.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Lục Lê trong gương chiếu hậu: “Tiểu Lê, con nguyện ý trở về không?”
Lục Lê nằm trên ghế sô pha, suy yếu gật đầu một cái.
Diệp Lưu Vân nhìn hai người bọn họ, khẽ cắn môi, chen đến phía trước nói: “Để tôi lái xe, cô chăm sóc Tiểu Lê.”
Thời Tiện Ngư gật đầu, hai người trao đổi vị trí.
Diệp Lưu Vân một cước đạp chân ga, tốc độ xe lập tức tăng lên: "Chúng ta không thể trực tiếp đi bệnh viện, bệnh viện sẽ cho rằng chúng ta ngược đãi thiếu nhi, về nhà chờ trước, tôi đi tìm bằng hữu đáng tin."
Bọn họ trước tiên trở về cộng đồng chiến sĩ, sau đó Diệp Lưu Vân lái chiến xa ra ngoài tìm bác sĩ.
Hiện tại thời gian khoảng rạng sáng bốn năm giờ, sắc trời tuy rằng dần dần sáng, đại bộ phận người lại còn ngủ, Diệp Lưu Vân trực tiếp vọt vào ký túc xa bệnh viện của công nhân viên chức, vỗ vang bằng hữu ký túc xá ở phòng --
Vẫn là nữ dược sĩ lần trước.
“Tôi là dược sĩ, không phải bác sĩ, cô đây không phải là làm bậy sao?!” Đối phương lắc đầu như trống bỏi: “Không phải tôi không muốn giúp cô, tôi sợ làm chậm trễ bệnh nhân của cô!”
“Ngày hôm qua có chiến đội ở bên ngoài gặp nạn, Phương Phương đi ra ngoài trợ giúp, còn không biết lúc nào trở về, tôi có thể tìm cũng chỉ có cô."
Nhưng tôi thật sự sẽ không......
Hai người đang ở trước cửa lôi kéo, cùng một bên cửa phòng ký túc xá mở ra, Hà Túc từ bên trong đi ra, hỏi: "Ai bị thương?"
Dược sĩ lập tức kéo Hà Túc qua: "Thật tốt quá! Hà Túc anh đi giúp một việc đi? Diệp tỷ nói bên kia có một đứa bé bị thương, thế nhưng không tiện tới bệnh viện, anh đi xem một chút đi?”
Diệp Lưu Vân nghĩ, Hà Túc hình như vừa vặn là bác sĩ ngoại khoa?
“À...” Hà Túc chần chờ nhìn các cô: “Gấp sao? Tôi phải đi lấy hộp cứu thương trước.”
Diệp Lưu Vân tiến lên bắt lấy khuỷu tay Hà Túc: "Hộp chữa bệnh của anh để ở đâu?”
Văn phòng bệnh viện...
…………
……
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới Diệp Lưu Vân sẽ bắt Hà Túc tới, nhưng trước mắt cũng không có lựa chọn nào khác, bọn họ trải ra giường màu trắng, coi như bàn phẫu thuật đơn giản, sau đó cẩn thận từng li từng tí ôm Lục Lê lên.
Chân trái gãy xương, cần lên boong tàu, trừ chỗ đó ra, trên người còn có rất nhiều vết đao, nông cần băng bó, sâu cần khâu lại.