Trong ánh mắt Lục Lê có chút khó hiểu, nhưng vẫn y theo ý tứ của Tiện Ngư, đầu lấy miệng làm trung tâm, nứt thành sáu cánh, lộ ra nụ hoa cùng xúc tu màu đỏ tươi trong cổ họng, nụ hoa lại tràn ra, liền lộ ra khí quan gần như nhụy hoa.
Cảnh tượng này thật sự chưa nói tới mỹ quan, nhưng đủ để cho Thời Tiện Ngư càng tỉnh táo nhận thức được, tiểu cô nương trước mắt này, xác thực là thật, không phải nhân loại.
Thời Tiện Ngư âm thầm hít vào, rũ mi mắt xuống, nói: “Được rồi, khôi phục đi.”
Lục Lê khép cánh hoa lại, đầu khôi phục nguyên dạng, ngây thơ nhìn cô.
Thời Tiện Ngư suy nghĩ một chút, cân nhắc nói với cô bé: "Ta đã hứa với con, sẽ giúp con tìm mẹ về, nhưng... tình huống bây giờ có chút khác biệt, cho nên tạm thời không tìm mẹ nữa, chúng ta tìm cho con một chỗ ở trước."
Lục Lê nhẹ nhàng gật đầu.
Thời Tiện Ngư lại lầm bầm lầu bầu: "Con biến thành cái dạng này, có lẽ Dư Tĩnh không thể xem như mẹ thật sự của con... Mẹ của con có lẽ là hoa tố?”
Cô suy nghĩ.
Thật lâu sau mới hoàn hồn, phát hiện Lục Lê đang nhìn mình.
Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng cười cười: “Không có việc gì, thuận theo tự nhiên đi, dù sao nghĩ cũng không ra đáp án.”
Sau đó đứng lên, đi tới tủ cất đồ phía sau, lấy ra sách vẽ và bút mới, đặt ở trước mặt Lục Lê.
Cầm lấy dùng đi, ở trên xe nhàm chán thì viết viết vẽ vẽ.
Lục Lê thích vẽ tranh, sau khi lấy được bản vẽ mới, lập tức vẽ một quả bóng thỏ cho Thời Tiện Ngư xem, dường như lo lắng mình không được Thời Tiện Ngư thích nữa.
Thời Tiện Ngư nhìn bức tranh của cô bé, trong lòng khẽ động, thử hỏi cô bé: "Tiểu Lê, con còn nhớ mình bị ký sinh như thế nào không?”
Trên mặt Lục Lê hiện ra vẻ mê mang.
Thời Tiện Ngư cho rằng cô bé không nhớ rõ, đang muốn từ bỏ hỏi thăm, Lục Lê cầm bút, nghiêm túc vẽ một hình bầu dục trên giấy.
Nhìn qua giống như một loại trái cây, dài mà dẹp, hai đầu trên dưới hơi nhọn.
Cô bé viết trên giấy: Rất đói, muốn ăn, bị kẹt.
Thời Tiện Ngư hơi giật mình, sau đó chậm rãi nhìn về phía Lục Lê, nhẹ giọng hỏi: "Bị kẹt trong cổ họng, phải không?”
Lục Lê gật gật đầu, tiếp tục viết: Bị kẹt, nảy mầm, không thể nói chuyện.
“Vậy, thứ này, là từ đâu tới?” Thời Tiện Ngư hỏi.
Lục Lê viết xuất hiện sau bão cát.
Hạt giống hoa tố, chắc hẳn chính là truyền bá theo gió như vậy, rơi ở nơi nào, liền ký sinh động vật đi ngang qua nơi đó, mà nhân loại quả thật không dễ dàng bị ký sinh, nếu như không phải Lục Lê đói ruột ăn nhầm, cũng sẽ không biến thành bộ dáng hiện tại.
Lục Lê viết trên giấy: Có phải con đã làm sai rồi không?
Thời Tiện Ngư cảm khái trong lòng, xoa đầu cô bé, nói: “Con đói quá, trong nhà không có gì ăn, không trách Tiểu Lê.”
Lục Lê viết: Con bị kẹt, càng đói bụng, bắt chuột ăn, bị mẹ nhìn thấy, mẹ mắng con, không cho con ăn, nhưng là con quá đói bụng...
Cô dừng một chút, viết xuống câu cuối cùng: Sau đó mẹ mang theo em trai đi.
Thời Tiện Ngư khổ sở hỏi: "Vì sao ngay từ đầu không nói cho ta biết những thứ này?”
Lục Lê mím môi, viết: Người không thích chuột, con sợ người cũng ghét con.
Thời Tiện Ngư nhớ tới, lúc mới vào căn hộ kia, cô quả thật toát ra chán ghét và sợ hãi đối với những con chuột biến dị kia, lúc ấy phản ứng của cô, nhất định bị Lục Lê thấy rõ ràng.
Bây giờ nghĩ lại, có gì ghê gớm chứ? Không phải là đói bụng sao, không phải là muốn ăn chút gì sao, không phải là trên người đứa nhỏ mọc chút gì đó, vì thế trở nên không giống với người bình thường sao?
Sao lại bỏ rơi cô bé?
Thời Tiện Ngư cố gắng nở nụ cười, nói với Lục Lê: "Trước đây lá gan ta nhỏ, nhưng ta cũng đang từ từ tiến bộ, sau này khẳng định không sợ, sau này, Tiểu Lê muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ta khẳng định không ghét.”
Lục Lê nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chớp chớp, giống như đang hỏi: Thật sao?
(Hết chương này)