Thời Tiện Ngư nghiêm túc suy tư, nhưng không thể nghĩ ra đáp án.
Nếu hoa tố ảnh hưởng đến sự phát triển, thì mãng xà gai và thằn lằn hoa lớn giải thích như thế nào?
Hai loại sinh vật này, đều bởi vì bị ký sinh mà trưởng thành quái vật khổng lồ, đặc biệt là thằn lằn hoa lớn, nếu lớn thêm hai vòng nữa, đều có thể đi diễn quái thú Ultraman.
Vì sao Lục Lê cũng bị ký sinh, lại chỉ có một chút như vậy?
Lâm Uyên trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Là tính thích ứng. Hoa tố tựa hồ trời sinh đã biết cách cải tạo hoàn cảnh sinh tồn, đối với Lục Lê mà nói, càng nhỏ càng dễ dàng tranh thủ có được sự đồng tình và quan tâm của người khác.”
Diệp Lưu Vân cẩn thận suy nghĩ: "Thân thể con người không giống thằn lằn và mãng xà, không có móng vuốt, cũng không có răng nanh, cái đầu cao hơn nữa cường tráng hơn nữa, tác dụng đối với săn bắn cũng không lớn, chẳng bằng Kiều Kiều giả bộ đáng yêu.”
Cô nói xong dừng lại, có chút bị lời nói của mình hù dọa, thì thào tự nói: "Tiểu Lê biểu hiện ngoan như vậy, có phải đang lợi dụng sự đáng yêu của trẻ con, để lừa gạt... lợi dụng chúng ta?"
“Sẽ không.” Thời Tiện Ngư vội nói: “Tiểu Lê đáng yêu, là cô bé thật sự đáng yêu, nếu cô ấy lừa gạt và lợi dụng, sẽ không bị Dư Tĩnh coi là rác rưởi.”
Diệp Lưu Vân nhanh chóng khoát tay: “Tôi chính là tùy tiện ngẫm lại, tôi cũng cảm thấy Tiểu Lê sẽ không gạt chúng ta, Hoa Tố nếu có thể thông minh đến loại tình trạng này, sớm nên xưng bá toàn cầu."
Lâm Uyên đứng một bên nói: "Nếu bàn về năng lực thích ứng, có lẽ Hoa Tố đã xưng bá toàn cầu rồi.”
Diệp Lưu Vân nghe xong, nhất thời im lặng.
Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên đều nhìn cô.
Diệp Lưu Vân rất bất đắc dĩ: “Tuy rằng tôi là chiến sĩ ốc đảo, muốn bảo vệ lợi ích nhân loại, nhưng tôi sẽ không thương tổn Tiểu Lê!”
Cô nhìn về phía Lục Lê trong xe, lại có chút cảm xúc: "Nếu sau này nếu tôi có một đứa con gái, không biết sẽ ra sao, có phải cũng đáng yêu như Tiểu Lê hay không..."
Thời Tiện Ngư nói: "Con gái bình thường đều giống ba.”
Diệp Lưu Vân nhớ lại khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông kia, vẻ mặt không khỏi có chút vi diệu......
Tiểu Ngư, ngươi phá hư trí tưởng tượng tốt đẹp của ta.
Thời Tiện Ngư phì cười ra tiếng, vui vẻ nói: "Chị Diệp, sau này sẽ có cơ hội.”
Diệp Lưu Vân cũng cười: “Chờ hoàn cảnh tốt hơn một chút, không cần lo lắng về thức ăn và nước uống, mọi người có thể yên tâm sinh con.”
“Cũng không nhất định.” Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy, có thể phải thay đổi chế độ mang thai một chút, nếu không, mọi người vẫn không có biện pháp tự do sinh con.”
Diệp Lưu Vân nói: "Nếu như thức ăn và nước uống không còn thiếu, hẳn là cũng sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý làm mẹ mang thai, cho dù có một bộ phận người đi làm mẹ mang thai, cũng không có quan hệ gì đi."
"Nhưng mẹ đẻ chỉ cần tồn tại, sẽ vĩnh viễn bị người ở trên coi là đại biểu mẫu mực tuyên truyền, người trong dân gian tự nhiên sẽ noi theo." Thời Tiện Ngư nhớ tới lần trước mẹ đỡ đầu nói những lời đó, vẫn cảm thấy sợ hãi: "Ví dụ như, cô muốn đeo một món trang sức, người bên cạnh cô sẽ khuyên cô, nói thứ này dễ làm tổn thương cục cưng, các bà mẹ mang thai đều không đeo, tại sao cô phải đeo? Cô muốn ăn một thứ, các bà mẹ mang thai đều không ăn, tại sao cô lại muốn ăn? Cô muốn đi một nơi, các bà mẹ mang thai đều không bước chân ra khỏi nhà dưỡng thân, tại sao cô phải ra ngoài?"
Diệp Lưu Vân "Tê" một tiếng, thập phần kiên cường trả lời: "Tôi càng muốn, bọn họ quản được sao!"
Thời Tiện Ngư cười nói: "Vậy thì cô rất tuyệt rồi, có điều, phần lớn mọi người đều sẽ bị những quan điểm này bắt cóc, bó tay bó chân không thể sống tốt, cũng sẽ sợ gánh chịu áp lực, vì thế trở nên sợ hãi, thậm chí kháng cự sinh sản."