Lâm Uyên vẫn trầm mặc cũng nhìn qua, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Bụng... hơi đau...", Thời Tiện Ngư cắn môi dưới, mày càng nhíu càng chặt, trong lòng cảm thấy không ổn, không phải chứ không phải chứ, lúc này sao lại...
Chẳng lẽ cô thật sự ăn quá nhiều sao? Ngũ cốc luân hồi tốc độ không khỏi quá nhanh một chút, ở nơi hoang vu dã ngoại này đột nhiên phát tác, làm cho cô rất khó chịu a!
Thẩm Tiêu nhìn bộ dáng đau khổ của cô, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức an ủi: "Không ngại không ngại, Bách Linh quả có tác dụng thanh độc trừ tiêu, nếu Tiểu Ngư lần đầu tiên ăn, phản ứng có thể sẽ hơi lớn.”
Thời Tiện Ngư ôm bụng đứng lên, sắc mặt đỏ bừng: "Em đi tiện một chút!”
Nói xong, không dám nhìn biểu tình của hai vị nam sĩ, cô xoay người chạy vào sâu trong rừng cây.
Phía sau truyền đến tiếng dặn dò của Thẩm Tiêu: “Tiểu Ngư à, đừng cách quá xa!”
Thời Tiện Ngư thầm nghĩ: Ta dám cách gần sao? Không phải ngươi nói mũi Lâm Uyên siêu linh sao!
Cô cố ý chạy thêm vài bước, sau đó thật sự nhịn không được, trốn ở phía sau một lùm cây giải quyết vấn đề thanh độc trừ tiêu.
Không thể không nói, quá trình tuy rằng làm người ta khó xử, nhưng hiệu quả rõ rệt, sau khi kết thúc cô lập tức cảm thấy cả người thoải mái không ít, phảng phất lục phủ ngũ tạng đều trở nên trong suốt sạch sẽ.
Mùi và vị giác dường như cũng trở nên nhạy bén bởi vì loại bỏ chất bẩn lắng đọng, lưu lại vị ngọt của kẹo que trên vị giác, thì ra chua ngọt ngon miệng, bây giờ lại là một mùi tinh dầu công nghiệp gay mũi, cô không khỏi hoài nghi, nếu bây giờ lại lấy ra bánh mì, bánh quy, mì ăn liền, cô còn ăn được hay không?
Thật ghê gớm a, nếu như lại ăn mấy lần Bách Linh Quả, phỏng chừng cô cũng có thể ích cốc.
Trong lòng đang cảm khái, bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của nữ nhân, từ sâu trong rừng rậm u ám mơ hồ truyền đến:
Hài tử...... Hài tử của ta...... Hài tử a......
Trong lòng Thời Tiện Ngư căng thẳng, đêm khuya khoắt, thanh âm này nghe thật dọa người a.
Cô nhát gan không gây chuyện, vội vàng chạy về.
Thanh âm kia sâu kín hô một hồi liền biến mất.
Thời Tiện Ngư một hơi chạy về, thở hồng hộc hỏi Thẩm Tiêu và Lâm Uyên: "Hai người có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Nghe thấy gì?” Thẩm Tiêu hỏi.
"Giọng nói của phụ nữ..." Cô thở hổn hển, gấp gáp nói: "Ngay trong rừng, lúc nào cũng gọi trẻ con, các người không nghe thấy sao?"
Thẩm Tiêu nhíu mày, trả lời: "Chúng tôi ngồi ở đây, chưa từng nghe thấy bất cứ âm thanh gì.”
Thời Tiện Ngư lại đi xem Lâm Uyên.
“Đừng nhìn nữa.” Thẩm đạo trưởng không được tự nhiên sờ mũi, “Anh sợ em để ý, mới cố ý bảo hắn bịt tai lại.”
Thời Tiện Ngư: “ ......”
Ta cảm ơn các người à.
Thẩm Tiêu ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Trong rừng rậm Hắc Uyên có rất nhiều yêu ma lui tới, âm thanh Tiểu Ngư nghe được, chỉ sợ là yêu vật nào đó bắt chước tiếng người, cố ý mê hoặc người đi qua, có điều, có hài cốt con rết ngàn năm ở đây, yêu vật bình thường hẳn là không làm được gì, hiện tại đột nhiên hiện thân, hoặc là đói bụng, hoặc là...... là một con yêu còn lợi hại hơn con rết ngàn năm.”
Thời Tiện Ngư thấp thỏm hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ phải đi sao?”
Thẩm Tiêu lắc đầu: “Ban đêm lên đường, nguy hiểm trùng trùng, cũng dễ mất phương hướng, em cứ yên tâm nghỉ ngơi, có anh và Lâm Uyên ở đây, không có việc gì.”
Thời Tiện Ngư vừa định nói "Được rồi", liền nghe thấy thanh âm kia lại vang lên! Âm thanh U oán phảng phất gần trong gang tấc, tựa như bên tai thổi khí --
Hài tử a...... Hài tử của ta...... Hài tử các ngươi ở đâu a......
Thời Tiện Ngư sợ tới mức tóc gáy nổ tung! Gần như nhanh như chớp ôm đầu nhảy ra phía sau hai người đàn ông, cùng lúc đó, Lâm Uyên nhấc răng nanh rết trong tay lên, hung hăng đâm về phía vị trí cô vừa đứng!