Trong lòng mọi người kinh ngạc, tầm mắt dời về hướng kia, lại phát hiện là Lục Lê! Không biết từ lúc nào, Lục Lê lại từ trên xe chạy ra ngoài, kéo chân bị thương, khập khiễng đi về hướng ngược lại với Thời Tiện Ngư!
So với Thời Tiện Ngư không thể nhúc nhích trên mặt đất, Lục Lê hiển nhiên càng dễ dàng thu hút sự chú ý của Trùng Quái.
Sắc mặt Diệp Lưu Vân đã trắng bệch, cô biết Lục Lê muốn làm gì, nhưng làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Lục Lê đi chịu chết?
“Tiểu Lê, Tiểu Lê...... Tiểu Lê! Con đứng lại! Đứng lại không được nhúc nhích nữa!!!”
Lục Lê xoay người, mỉm cười với bọn họ.
Vẫn là nụ cười ngây thơ lúc trước.
Nụ cười của Lục Lê vẫn không thay đổi, nhưng Diệp Lưu Vân lại từ lúc đầu cảm thấy đáng yêu, càng về sau cảm thấy đáng sợ, cho tới bây giờ... cô cảm thấy vô cùng đáng buồn!
Tiểu Lê!!!
Nước mắt trào ra, trong tầm nhìn mơ hồ của Diệp Lưu Vân, Trùng Quái nuốt sống Lục Lê!
…………
……
Thời Tiện Ngư thản nhiên tỉnh lại, thấy trên đỉnh đầu đầy sao lấp lánh.
Vẫn là ban đêm, như vậy thời gian cô hôn mê cũng không tính là quá dài.
Cô vịn trán ngồi dậy, nhìn thấy Trùng Quái cách đó không xa đã bị tơ trắng bao phủ toàn bộ, mềm nhũn ngồi phịch trên mặt cát bất động, lúc này mới dần dần nhớ tới đã xảy ra chuyện gì, chính mình tựa hồ... bị đuôi Trùng Quái từ trên đỉnh nham thạch quét xuống.
Trùng Quái vẫn quá lớn, cho dù bị nấm trắng xâm chiếm, phần đuôi cũng vẫn giữ lại sức sống nhất định.
Cô chậm rãi đứng lên, đi về phía đám Diệp Lưu Vân.
Mọi người đang xé rách giằng co cái gì, tựa hồ muốn đem Trùng Quái da ngoài xé mở, nhưng dù sao nó cũng quá lớn, da dày thịt dày, dù là mấy người đồng tâm hiệp lực, trong chốc lát cũng không cách nào thành công.
“Các người đây là......” Thời Tiện Ngư nghi hoặc hỏi: “Đang làm cái gì?”
Diệp Lưu Vân quay đầu lại, khuôn mặt đầy nước mắt: “Tiểu Ngư, Tiểu Lê ở bên trong.”
Thời Tiện Ngư bối rối, hoài nghi mình đang nghe nhầm, đầu ngã ong ong rung động, cô nhịn đau, chậm rãi quay đầu nhìn về phía xe.
Bình thường Lục Lê sẽ ngồi bên cửa sổ xe cười với cô.
Nhưng bây giờ, bên cửa sổ không có ai.
Sao lại...
Thời Tiện Ngư đỡ lấy đầu, cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả cảnh tượng trước mắt đều trở nên không chân thật.
“Tiểu Lê sao lại ở trong bụng Trùng Quái? Sao lại thế?”
“Tìm được cô ấy rồi!” Lâm Uyên sờ được một bàn tay, dùng sức kéo ra ngoài!
Thời Tiện Ngư mờ mịt nhìn qua, lo lắng mình sẽ nhìn thấy tàn chi của Lục Lê, nhưng cũng may lúc ấy Trùng Quái không còn nhiều tri giác, thân thể Lục Lê được bọn họ hợp lực kéo ra, coi như hoàn chỉnh, chỉ thiếu mấy ngón tay và nửa cái chân, thân thể còn nhỏ bám vào máu tươi, cùng với chất nhầy tanh hôi của Trùng Quái.
Lục Lê chết rồi.
Chết rồi.
Không nhịp tim, không nhịp đập, không có ngày mai và tương lai.
Thời Tiện Ngư thoát lực quỳ xuống đất, không thể tin được đây là sự thật.
Tại sao có thể như vậy......
Sao lại...
Ta đã đáp ứng con, sẽ giúp con tìm được mẹ ruột, con còn chưa có gặp qua mẹ ruột, như thế nào đã chết đâu...
Diệp Lưu Vân thấp giọng khóc lên, mấy người khác thần sắc cũng chán nản.
"Không được..." Thời Tiện Ngư thất thần lẩm bẩm: "Tiểu Lê bị hoa tố ký sinh, cô bé sẽ không dễ dàng chết như vậy, chúng ta phải nghĩ cách cứu cô bé."
Lâm Uyên lộ vẻ không đành lòng, nói với Thời Tiện Ngư: “Cô bé đã chết rồi.”
Thời Tiện Ngư không chịu buông tha, trong mắt đột nhiên có ánh sáng: "Chúng ta đi ốc đảo! hoa tố là thực vật, thực vật cần nước!”
Cô còn nhớ rõ ốc đảo nhìn thấy trên tảng đá, kéo cánh tay Lâm Uyên, chỉ về hướng đó nói: “Chúng ta đưa Tiểu Lê đến ốc đảo!”
(Hết chương này)