“Dạng này ah……” Thời Tiện Ngư hiểu rõ, lại nhìn về phía cá vàng màu đỏ kia, không nén nổi thì thào: “Người cầu nguyện nếu như có thể vứt bỏ chấp niệm của sinh con trai, có lẽ đối với cô không phải chuyện xấu.”
Cô đứng dậy quấn qua cá vàng màu đỏ, đi đến trước cá vàng hoa sắc, đem tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu lớn cá vàng mềm mại, lần nữa nghe thấy tiếng cầu nguyện kịch liệt kia:
- Ai đã giết cô ấy? Là ai giết cô?!
Lần này không chỉ kịch liệt, mà còn khàn cả giọng.
Thời Tiện Ngư nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại, tiếp tục lắng nghe, trước mắt lại nhìn thấy mấy học sinh trẻ tuổi kia.
Bọn họ vây quanh một cái bàn tròn, mỗi người duỗi một tay, đè xuống một đồng xu ở giữa bàn, đang chơi trò cầu tiên.
Trên mỗi khuôn mặt đều tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi, không có chút nào là chơi trò chơi giải trí thoải mái.
Trong lòng Thời Tiện Ngư cũng bội phục, đã sợ thành như vậy, vì sao còn muốn chơi Điệp Tiên? Lần trước gặp đám người này đã chơi, bây giờ lại chơi, không chơi sẽ chết sao?
Than ôi.
Cô điều động linh lực trong cơ thể, tiếp tục cảm giác thế giới kia, tầm nhìn mờ mịt dần dần mở rộng, có thể nhìn ra vị trí của đám học sinh này, là một căn tin học sinh cũ kỹ, trên vách tường dán áp phích cùng biểu ngữ ngăn chặn lãng phí, bàn ghế tất cả đều chất đống ở góc tường.
Tại sao bọn họ lại chạy đến nơi này chơi trò cầu tiên? Còn những người khác trong trường thì sao? Giáo viên và quản trị viên đâu?
Thời Tiện Ngư cau mày tiếp tục nhìn.
Nhìn thấy ngoài cửa sổ treo một đôi chân trắng bệch, gió vừa thổi liền nhẹ nhàng đong đưa, bang bang gõ cửa sổ thủy tinh.
Nhìn thấy bồn rửa tay trong nhà vệ sinh tràn ra nước đọng, cùng lúc đó còn chảy ra rất nhiều tóc.
Nhìn thấy đối diện lầu dạy học trên một cánh cửa sổ đứng một nữ hài quần áo đỏ, đột nhiên nhảy xuống, thân thể bị ngã thành quỷ dị hình dạng, sau đó dùng tứ chi vặn vẹo một lần nữa bò vào lầu dạy học, một đoạn thời gian sau, lại hoàn hảo không tổn hao gì một lần nữa đứng trở lại trên cửa sổ...
Thời Tiện Ngư chậm rãi mở mắt, một lúc lâu không nói gì.
Đây đâu phải là có ma...... Đây chính là âm phủ chứ?
Cô trầm mặc thật lâu, Thị Thần hỏi: "Nguyên Quân có nghi ngờ gì không?”
Thời Tiện Ngư ngẩng đầu, khó hiểu hỏi hắn: “Tiếng cầu nguyện từ âm phủ, ta cũng có thể nghe được?"
"Người chết như đèn tắt, hồn tiêu như hóa tuyết, bất luận loại cầu nguyện nào cũng sẽ tan thành mây khói, cho dù lưu lại, cũng chỉ còn chấp niệm hỗn độn." Thị Thần nói: "Loại thanh âm này cho dù tồn tại, cũng không thể mang đến cho Nguyên Quân bất kỳ nguyện lực nào, cho nên sẽ không được cá kỳ nguyện tiếp nhận."
Thời Tiện Ngư nghe xong, không khỏi nhớ tới mẫu thân của Vạn Cát - đối phương sau khi chết cũng lưu lại chấp niệm, không còn bao nhiêu thần trí, chỉ là dựa vào bản năng tìm kiếm hài tử, sau đó chăm sóc hài tử, dù cho không có lòng hại người, nhưng cũng khiến không ít thôn dân bởi vậy mà mất mạng.
"Chiếu theo anh nói như vậy, mấy cái trò chơi Điệp Tiên là trò chơi học sinh, hẳn là người sống?" Thời Tiện Ngư khó xử suy tư: "Tại sao người sống lại đứng ở loại thế giới này?"
"Hẳn là có duyên cớ gì khiến những người này bị vây ở chỗ này, không cách nào trở về thế giới ban đầu." Thị Thần nói: "Cụ thể còn cần Nguyên Quân đi tới nơi này, tinh tế điều tra."
Thời Tiện Ngư muốn rút lui.
Nhưng cô nghĩ đến Thẩm đạo trưởng, nghĩ đến Tiểu Lê, trong lòng lại hiện ra dũng khí vô hạn, cảm thấy không có khó khăn gì là không vượt qua được.
Học sinh chơi Điệp Tiên đều có thể bình yên vô sự sống lâu như vậy, cô thân là một người trải qua hai thế giới thần tiên, dù sao cũng không đến mức so với bọn họ còn kém.
Trái tim Thời Tiện Ngư, bình thản.
Cầm bút lên, tiếp tục vẽ thêm bùa......
Dần dần, quyển sách này cố định đổi mới thời gian, trở nên không cố định...
(Hết chương này)