Bên trong căn tin đại khái là một hình chữ nhật, để cho Thời Tiện Ngư và Hạ Du có đủ không gian riêng tư, Chu Bặc Thiện dẫn những người khác đi đầu kia, như vậy hai bên vừa có thể nhìn thấy lẫn nhau, cũng có thể bảo đảm khi thấp giọng nói chuyện không bị nghe thấy.
Hạ Du không cố ý hạ thấp giọng, thản nhiên nói: “Tôi không thẹn với lương tâm, bọn họ muốn nghe thì nghe.”
Thời Tiện Ngư lấy điện thoại di động của mình ra, tìm một bài hát, ấn nút phát.
Một giây sau, tiếng nhạc nhẹ nhàng tung bay truyền ra.
Hạ Du ngẩn người, nhìn về phía Thời Tiện Ngư: “Cô làm cái gì?”
Thời Tiện Ngư lấy quyển sổ và bút ra, nghiêm túc trả lời: "Tuy rằng cô không ngại bị bọn họ nghe thấy mình nói gì, nhưng tôi để ý bị bọn họ nghe thấy tôi hỏi gì.”
Hạ Du nhíu mày, liếc nhìn di động đang phát nhạc, cuối cùng không nói gì, mím môi chờ Tiện Ngư đặt câu hỏi.
Vấn đề chuẩn bị hỏi cô ấy rất đơn giản, chỉ có bốn, theo thứ tự là: Giới thiệu bản thân. Đỗ Hiểu Linh là người như thế nào? Quan hệ giữa cô và Đỗ Hiểu Linh như thế nào? Cô nghĩ ai là nghi phạm lớn nhất?
Hạ Du tuy rằng chủ động tiếp nhận câu hỏi đầu tiên, nhưng vấn đề đầu tiên lại có vẻ rất không phối hợp.
"Tôi không có gì để tự giới thiệu, sinh viên đại học bình thường, không có xã giao, cũng không có nhiều bạn bè, bởi vì quan hệ tốt với Bạch Dư Hi, mới có thể tới tham gia họp lớp."
Thời Tiện Ngư một bên nghiêm túc ghi chép, một bên tiếp tục hỏi: "Vậy cô cảm thấy, Đỗ Hiểu Linh là người như thế nào?"
Hạ Du không cần nghĩ ngợi trả lời: “Hoạt bát vui vẻ, xinh đẹp, vui vẻ giúp đỡ người khác, rất được hoan nghênh ở trường học, vô luận nam sinh nữ sinh đều thích kết bạn với cô ấy.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Hiểu Linh các các thành tích đều rất ưu tú, mọi người gặp phải không biết làm đề, đều sẽ đi hỏi cô ấy, mỗi lần như vậy cô ấy đều sẽ không ngại phiền toái giảng giải cho bạn học, trên cơ bản, trong trường học không ai không thích cô ấy, quan hệ của chúng tôi cũng không tệ, tuy rằng phát sinh qua mâu thuẫn, nhưng có bạn bè nào không cãi nhau?”
Thời Tiện Ngư như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Dựa theo lời Hạ Du, Đỗ Hiểu Linh ở trong trường học rất được hoan nghênh, vậy trên cơ bản có thể loại trừ khả năng bắt nạt trong trường.
“Cô cảm thấy, ở đây ai đáng nghi hơn?” Thời Tiện Ngư hỏi.
Hạ Du trầm mặc, hồi lâu không lên tiếng.
Tiếng nhạc vui vẻ vẫn tiếp tục.
Thời Tiện Ngư thấy Hạ Du không nói lời nào, nghĩ nghĩ, nói: "Hoặc là tôi đổi một cách hỏi khác, cô cảm thấy, trong những người này, ai có khả năng sát hại Đỗ Hiểu Linh nhất?"
Hạ Du bực bội cau mày: "Tôi thật sự không biết, kiên quyết muốn tôi trả lời, tôi chỉ có thể nói hung thủ là người khác, bởi vì chúng tôi là những người này lúc ấy toàn bộ đều ở trong lễ đường, mỗi người đều có chứng cứ ngoại phạm, không có khả năng đi hại cô ấy!... Ngoại trừ Lục Mân, nhưng Lục Mân khi đó căn bản không biết Đỗ Hiểu Linh."
Thời Tiện Ngư hỏi: “Lục Mân là ai?”
“Bạn trai Dư Hi.” Hạ Du trả lời: “Hai người bọn họ mới quen nhau sau ngày thành lập trường, Lục Mân không phải người của trường trung học Diệu Minh.”
Thời Tiện Ngư theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh Bạch Dư Hi xa xa.
Sẽ là trùng hợp sao? Trong tất cả mọi người ở nơi này, dường như chỉ có hắn cùng trường trung học Diệu Minh không quan hệ.
Hạ Du nhíu mày hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
“A, không có, cám ơn cô.”Thời Tiện Ngư cười với cô: “Phiền cô gọi người tiếp theo tới giúp tôi.”
Hạ Du: “Ai cũng có thể?”
Thời Tiện Ngư: "Ừ, ai cũng có thể, dù sao trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, mọi người một người cũng không đi được.”
Hạ Du: “......”
Cô vuốt ve nếp nhăn trên sườn xám, đứng dậy rời khỏi quầy thu ngân, trong lòng cảm thấy là lạ, cảm thấy Thời Tiện Ngư không giống đạo sĩ, nhưng muốn nói giống cái gì... Cô lại nói không nên lời.
(Hết chương này)