Hạ Du cắn môi dưới, hốc mắt cũng đỏ lên: “Cô vĩnh viễn là như vậy, chúng tôi coi cô là bạn, nhưng cô chỉ biết lợi dụng chúng tôi, cho dù chúng tôi đối xử tốt với cô thế nào, cô cũng không tin tưởng chúng tôi!"
Vạn Thiến Thiến lau nước mắt, không cam lòng yếu thế mắng lại: "Cô có tư cách gì nói lời hay! Chẳng lẽ cô có xem tôi là bằng hữu hay sao?! Cô còn không phải vẫn khuyên Bạch Dư Hi cách tôi xa một chút, Hạ Du, đừng tưởng rằng tôi không biết, kỳ thật cô cho tới bây giờ đều nhìn không nổi ta!"
Hạ Du phẫn nộ tới cực điểm: "Phải! Nếu không phải Dư Hi và Hiểu Linh, tôi sẽ không quản cô!”
Bạch Dư Hi ở trong đám người nhìn các cô cãi vã, môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Thời Tiện Ngư từ phía sau cùng chen vào, nhìn thấy trong phòng một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không nói, ngồi xổm xuống nhặt ảnh chụp giấy trên mặt đất.
Vạn Thiến Thiến và Hạ Du thấy thế, ước chừng cũng cảm thấy cãi vã không có ý nghĩa, đều tự lau nước mắt, yên lặng cùng nhau thu dọn ảnh chụp trên mặt đất.
Thời Tiện Ngư thu thập thật dày một xấp ảnh chụp giấy, giao đến Vạn Thiến Thiến trong tay, hỏi cô: "Ảnh chụp từ đâu tới?"
Vạn Thiến Thiến cụp mắt trả lời: "Đi dự tiệc sinh nhật bạn trai, chơi vui, cũng uống say, bị bạn học của hắn ta chụp.”
Hạ Du lại nói: "Người đàn ông kia không phải người tốt gì, sau khi chia tay vẫn lấy ảnh chụp uy hiếp cô ấy, nếu không phải Dư Hi bỏ tiền ra, Hiểu Linh xuất lực, cô ấy sớm đã có tiếng xấu rồi!"
Vạn Thiến Thiến khóc cười nhìn về phía cô: "Nói tôi là xe buýt, bị bên kia trường học nam sinh tùy ý lên, không phải là cô truyền đi sao?"
“Tôi không có!” Hạ Du lạnh lùng nói.
“Hai người đừng ầm ĩ nữa.” Thời Tiện Ngư cau mày: “Cái này có gì mà ầm ĩ? Ảnh chụp chưa chắc là Đỗ Hiểu Linh mang đến, có lẽ cô ấy bị ai đó uy hiếp, đối phương dùng những tấm ảnh này làm nhược điểm, lừa cô ấy lại đây, hai người nên suy nghĩ thật kỹ xem còn có ai khả nghi nhất, cãi nhau có ích lợi gì?”
Vạn Thiến Thiến và Hạ Du không lên tiếng.
Những người khác cũng im lặng.
Qua thật lâu, Bạch Dư Hi âm thanh sâu kín hỏi: "Cho nên...... Người hại chết Hiểu Linh, không phải Thiến Thiến?"
Thời Tiện Ngư mở to hai mắt: "Cái này hoàn toàn không phù hợp logic, chỉ dựa vào chứng minh điểm này ở nơi khác, Vạn Thiến Thiến sẽ không có khả năng đi hại Đỗ Hiểu Linh, lại nói động cơ giết người, vậy thì càng thái quá! Vạn Thiến Thiến muốn xuống tay, cũng phải từ trong tay Đỗ Hiểu Linh đem ảnh chụp trở về đi? Chẳng lẽ cô không sợ Đỗ Hiểu Linh vừa chết, những ảnh chụp này sẽ bị tiết lộ ra ngoài sao?!"
Thời Tiện Ngư nói xong, mọi người châu đầu ghé tai, cảm thấy có vài phần hợp lý.
Thời Tiện Ngư rèn sắt khi còn nóng: "Cho nên đừng cãi nữa, những bức ảnh này hẳn là đầu mối Đỗ Hiểu Linh lưu lại, chúng ta tiếp tục điều tra dọc theo đầu mối này, nhất định có thể tra ra hung thủ là ai!”
Chu Bặc Thiện thấy thế, lập tức nói: "Đi thôi, đừng vây quanh ở đây, chúng ta ra ngoài tìm kiếm các phòng khác.”
Trong phòng, Vạn Thiến Thiến cùng Hạ Du đứng tại chỗ, nhìn mọi người lục tục rời khỏi phòng, cảm xúc nặng nề cúi đầu xuống, yên lặng đuổi theo.
Lúc này, Thời Tiện Ngư gọi Vạn Thiến Thiến lại: "Chuyện ảnh chụp, tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu không?"
Vạn Thiến Thiến hồ nghi nhìn cô một cái, chậm rãi đi trở lại, hỏi: "Cô muốn hỏi cái gì?"
Thời Tiện Ngư nhìn cửa, lại không nhắc tới ảnh chụp, chỉ thấp giọng hỏi một câu: "Bạch Dư Hi và Đỗ Hiểu Linh, hai người này, quan hệ thật sự rất tốt sao?"
(Hết chương này)