Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó rất nhanh có người đầu tiên giơ tay, nói: “Tôi chọn, để Hạ Du đến căn tin sinh viên.”
“Tôi cũng chọn...... để Hạ Du đi căn tin.”
“Để Hạ Du đến căn tin đi, chúng ta nhiều người như vậy, không thể vì cô ấy mà tiêu hao ở đây.”
“Tôi cũng cảm thấy...... để Hạ Du đi căn tin......”
“Bảo Hạ Du đi nhà ăn...”
Càng ngày càng nhiều người giơ tay lên, không có ngoại lệ đẩy Hạ Du ra, Chu Bặc Thiện thấy thế mơ hồ cảm thấy không ổn, nhịn không được nhắc nhở bọn họ: “Cô ấy một mình ở căn tin sẽ rất nguy hiểm.”
Hạ Du đứng trong đám người cười lạnh: “Bọn họ ước gì tôi gặp nguy hiểm.”
Không ai nói gì cả.
Thời Tiện Ngư cũng không muốn khuyên can.
Chuyện đã đến nước này, cô nói gì cũng vô dụng, hiện tại toàn bộ những người này đều gửi gắm hy vọng sau khi Hạ Du xảy ra chuyện có thể làm cho oan hồn hả giận, thật tình không biết, toàn bộ sự kiện rất có thể không liên quan đến Đỗ Hiểu Linh.
Thời Tiện Ngư nói: “Tôi đưa cô ấy đến căn tin.”
Chu Bặc Thiện lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên nhìn về phía cô.
“Lúc trước không phải đã nói rồi sao, muốn rời khỏi nơi này, có hai cách, một là để quỷ quái trói buộc chúng ta tiêu trừ oán khí, hai là, trực tiếp diệt trừ quỷ quái kia.” Thời Tiện Ngư thản nhiên nói: “Tôi đi cùng Hạ Du, nếu quỷ quái tới, tôi cũng dễ chuẩn bị.”
Chu Bặc Thiện nghe xong rục rịch, việc này hắn khá am hiểu.
Nhưng hắn còn chưa kịp biểu thị cái gì, Thời Tiện Ngư liền giương mắt lên, nói: "Anh trông chừng những người khác thật tốt, đừng để quỷ quái có cơ hội lợi dụng.”
Chu Bặc Thiện: “... Được rồi.”
Thời Tiện Ngư vỗ vai Hạ Du: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Du cắn cắn môi, nhìn Bạch Dư Hi lần cuối, lạnh mặt đi theo Thời Tiện Ngư.
Ở trước mặt các bạn học vẫn là một bộ dáng cao ngạo không nhận thua, nhưng quay người lại, lúc đi ở trên cầu thang liền khóc lên, nước mắt đứt dây rơi xuống.
Thời Tiện Ngư thấy cô ở phía sau khóc, cũng không biết nên an ủi như thế nào, trong lòng yên lặng thở dài.
Kỳ thật tình huống vừa rồi, chỉ cần Bạch Dư Hi đi ra vì Hạ Du nói vài câu là được, sau lưng Bạch Dư Hi có Bạch gia, lời của cô không ai dám phản đối, nhưng Bạch Dư Hi chẳng những không giúp Hạ Du, hơn nữa Lục Mân còn đưa ra bỏ phiếu, rõ ràng không để lại đường sống cho Hạ Du.
Lục Mân... Lục Mân người này, rất kỳ quái, bình thường không thế nào lên tiếng, nhưng mỗi đến thời khắc mấu chốt, sẽ như có như không đem mọi người mũi nhọn hướng vào Hạ Du, đây là vì cái gì?
Tâm tình Thời Tiện Ngư càng thêm phiền muộn, loại cảm giác biết rõ đối phương khả nghi, lại không lấy ra chứng cớ này, thật sự quá nghẹn khuất.
Sau khi Hạ Du khóc một hồi, nước mắt dần ngừng rơi, hai người trở lại căn tin.
Các cô đi lên lầu hai trước, Thời Tiện Ngư đối với trò chơi Điệp Tiên ngay từ đầu vẫn có chút để ý, muốn nhìn lại cái bàn kia, các cô mới vừa đi vào, chợt nghe thấy phía sau loảng xoảng một tiếng!
Cửa tầng hai đã bị khóa!
Hạ Du biến sắc, không đợi cô đi qua kiểm tra, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói của Vương Ái Quốc:
“Hạ Du! Nếu cô biến thành quỷ, thì đi tìm Bạch Dư Hi báo thù đi! Là cô ấy bảo chúng tôi đóng cửa!”
Nói xong, theo sau là tiếng bước chân hỗn độn dồn dập rời xa.
Hạ Du nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cắn chặt môi dưới, nước mắt thật vất vả mới ngừng rơi xuống.
Thời Tiện Ngư từ bên tường kéo một cái ghế, chậm rãi kéo tới bên bàn tròn, nói với Hạ Du: “Lại đây ngồi một lát đi, dù sao cũng không ra được.”
(Hết chương này)