Thời Tiện Ngư nói: “Để cho Lục Mân và Bạch Dư Hi cùng nhau nhốt ở trong căn tin, các người vì cái gì sẽ cảm thấy an toàn? Bởi vì Lục Mân là bạn trai của cô? Bởi vì Lục Mân trong tay có bùa hộ mệnh? Nhưng nếu như Lục Mân chính là cái kia quỷ thì sao?!”
Mọi người không nghĩ tới Thời Tiện Ngư lại đột nhiên làm khó dễ Lục Mân, nhất thời ngây dại.
Thời Tiện Ngư thật sự sợ cái miệng kia của Lục Mân, cô không cho hắn cơ hội há mồm giải thích, tiếp theo chất vấn mọi người: “Các người đã quên cửa sổ bên ngoài gương, là ai thả? Lược trong nhà vệ sinh trong, lại là ai thả? Rõ ràng trong các người chúng ta có người cố ý dẫn quỷ đi ra hại người a!”
Lục Mân sắc mặt âm trầm xuống: “Ta hi vọng lúc cô nói, có thể có chứng cớ......”
Thời Tiện Ngư ngắt lời hắn: "Lúc các người tố cáo Vạn Thiến Thiến có chứng cớ sao? Lúc nhốt tôi và Hạ Du lại có chứng cớ sao? Các người không phải cũng đều đoán lung tung sao?"
Thời Tiện Ngư chỉ vào Lục Mân, lạnh lùng nói: “Anh là kỳ quái nhất, tôi vừa tới trường học này, còn chưa kịp điều tra, đã bị anh cho tin tức nói dối, anh nói cho tôi biết, nói là oan hồn Đỗ Hiểu Linh làm loạn, cho nên dẫn đến tất cả mọi người không cách nào rời đi, nhưng là thời gian dài như vậy, chúng ta gặp nữ quỹ hồng y nhảy lầu, gặp học tỷ bị bạn trai cũ siết chết, duy chỉ có không thấy Đỗ Hiểu Linh! Tại sao lại hết lần này tới lần khác nhận định là cô ấy đang làm loạn? Bởi vì ngoài cửa nhà ăn vang lên một trận loạn vang? Anh có thấy cô ấy không? Anh có bằng chứng không? Cho dù Đỗ Hiểu Linh hiện tại đứng ở trước mặt anh, chỉ sợ anh cũng không nhận ra!”
Thời Tiện Ngư e sợ Lục Mân lật ngược tình thế, tốc độ nói cực nhanh, dùng hết tất cả khí lực chọn ra tất cả điểm đáng ngờ của hắn! Chỉ hy vọng có thể đem lực chú ý của mọi người xoay trở lại!
Hiện tại căn bản không phải thời điểm vội vàng đi "Hiến tế" Bạch Dư Hi, hiện tại quan trọng nhất là, muốn đem nội gián bắt ra a!
Không biết có phải đã quen với nghe lời của Lục Mân hay không, bị Thời Tiện Ngư chen ngang như vậy, các học sinh đều có chút mơ hồ.
Vương Ái Quốc chần chờ nhìn Lục Mân, lại nhìn Thời Tiện Ngư: "Hẳn là... không phải chứ... Lục Mân vẫn luôn ở cùng Dư Hi, không phải vẫn không sao sao..."
Thời Tiện Ngư Tử nhìn chằm chằm Lục Mân: "Hiện tại Vạn Thiến Thiến cùng Hạ Du như hắn mong muốn đều đã chết, chỉ còn lại có Bạch Dư Hi, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ xuống tay!"
Chu Bặc Thiện khó xử nhìn hai bên, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy... cô ấy nói cũng có lý...”
Vương Ái Quốc thấy Chu Bặc Thiện cũng đứng về phía Thời Tiện Ngư bên kia, cũng không khỏi do dự, nhưng là hắn nhìn Lục Mân Tư dáng vẻ văn nhã, thật sự không giống bị quỷ nhập thân, liền do dự hỏi: "Lục Mân, bằng không...... Anh giải thích một chút?"
Những học sinh khác cũng nói: "Đúng vậy, Lục Mân, anh giải thích một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sắc mặt Lục Mân tối sầm.
Ánh mắt hắn âm lãnh nhìn chằm chằm Thời Tiện Ngư, thật lâu sau, mở miệng nói: "Đã như vậy, tôi đây cũng không giấu diếm, kỳ thật...... Tôi ngay từ đầu đã cho rằng oan hồn Đỗ Hiểu Linh làm loạn, quả thật có ẩn tình.”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người nhất thời tò mò, đồng thời cũng cảm thấy khẩn trương.
“Ẩn tình gì?”
Lục Mân cúi đầu, nhìn về phía Bạch Dư Hi trong lòng: "Dư Hi, anh có thể nói chuyện đó cho mọi người không?”
Bạch Dư Hi thần tình hoảng hốt tựa vào trong ngực hắn, không gật đầu, cũng không lắc đầu, cô hiện tại trạng thái càng kém, mơ mơ màng màng ngay cả nói cũng sẽ không nói.
Lục Mân cũng không trưng cầu ý kiến của cô nữa, mở miệng nói: “Chuyện này, phải bắt đầu từ khi tôi và Dư Hi quen biết, chắc hẳn các người đều biết, sau khi Đỗ Hiểu Linh chết, trạng thái tinh thần của Dư Hi trở nên rất kém cỏi, còn đến phòng khám tâm lý tiếp nhận trị liệu, mọi người đều cho rằng cái chết của bạn thân đã tạo thành tổn thương tinh thần cho cô ấy, nhưng thật ra không phải.”