Thời Tiện Ngư đi Linh Thảo Viên.
Cô dùng điện thoại di động chụp lại từng loại thực vật trong vườn Linh Thảo, ghi số hiệu, sau đó lấy ra in, đóng thành sách, thuận tiện đóng tiền điện nước và tiền mạng cho nhà cũ của ông cố.
Lúc đi ngang qua siêu thị, cô theo bản năng đi vào, thói quen muốn bổ sung một chút trong không gian vật tư, trước đó tồn trữ thức ăn cùng nước đều đưa cho Diệp Lưu Vân.
Đi dạo một vòng, lại phát hiện hình như cô không có muốn mua gì.
Trên kệ là đồ ăn vặt cô vốn thích nhất, hiện tại nhìn qua lại không hề muốn ăn, nghĩ lại, hình như cô... mấy ngày rồi chưa ăn gì.
Thời Tiện Ngư yên lặng sờ sờ bụng, không đói bụng.
Từ Trường Lạc Cung sau khi trở về, ngoại trừ tại tụ linh lô phụ cận hút mấy ngụm linh khí, cô cũng chưa ăn qua cái gì, thể chất lặng lẽ đã xảy ra thay đổi, đối với đồ ăn cùng nước ỷ lại càng ngày càng nhỏ.
Quầy thu ngân bên kia có một cô gái đang lặng lẽ dùng điện thoại di động chụp cô, cũng hưng phấn cùng bạn bè bên cạnh thì thầm: “Cô xem cô bé kia lớn lên thật xinh đẹp, khí chất thật tuyệt, có phải là do thôn Trường Thọ này nước trong không khí trong lành không?”
Thời Tiện Ngư: “......”
Thính giác dường như cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc mới vừa làm thần tiên, mỗi ngày ngóng trông mình lúc nào có thể trở nên giống như Thẩm Tiêu hít gió uống sương, siêu phàm thoát tục, hiện tại rốt cục có chút cảm giác làm thần tiên, lại không cảm thấy vui vẻ.
Cô lặng lẽ bỏ đi, chọn một ít kẹo và đồ chơi trẻ con thích, tính tiền rời khỏi siêu thị.
Thời Tiện Ngư trở lại Tiên Cung, không thấy bóng người Thị Thần, vừa mới đi ra tẩm cung, bỗng nhiên đất rung núi chuyển! Ngay cả tiên hạc trên núi cũng bị cả kinh bay lên!
Thời Tiện Ngư hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, trận chấn động kia cũng rất nhanh biến mất, hết thảy khôi phục bình tĩnh, phảng phất cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Thị Thần từ Tụ Linh Lô bay tới, hướng cô hành lễ.
“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? "Thời Tiện Ngư ngạc nhiên hỏi.
Tiên Cung cho cô cảm giác vẫn là một địa phương an tâm thoải mái, vừa rồi trong nháy mắt kia lại làm cho cô cảm thấy kinh hoàng, thật sự là dọa người, phảng phất giây tiếp theo tiên cung sẽ sụp đổ!
Thị Thần sắc mặt tràn đầy vui sướng, hồi bẩm: “Địa long xoay người, Nguyên Quân không cần kinh hoảng.”
“Địa Long?” Thời Tiện Ngư mờ mịt: “Rồng ở đâu ra?”
Thị Thần giải thích: "Rồng này cũng không phải rồng chân chính, mà là chỉ long khí, long khí dưới lòng đất bốc lên, tạo thành lay động Tiên Cung, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến Tiên Cung, kính xin Nguyên Quân yên tâm.”
Thời Tiện Ngư bán tín bán nghi nhìn hắn.
Thị Thần thử nói sang chuyện khác, thấy trên tay cô mang theo túi mua sắm, hỏi: "Nguyên Quân mua vật gì?"
“À, mang quà cho mấy đứa nhỏ ở Thanh Sơn thành.” Thời Tiện Ngư thản nhiên nói: “Thực vật trong Linh Thảo Viên em cũng không biết rõ, chuẩn bị đi tìm Thẩm đạo trưởng thỉnh giáo, thuận tiện nhìn xem hài tử ở chỗ hắn.”
Thị Thần hỏi: "Nguyên Quân phải đi bao lâu, khi nào trở về, có dặn dò tiểu thần không?"
Thời Tiện Ngư hơi nhíu mày, có chút không thích ứng với sự ân cần của hắn: “...... Em không biết phải đi bao lâu, cũng không có gì phải dặn dò, anh dắt dê của em tới là được.”
Thị Thần theo phân phó gọi Đại Giác Dương tới.
Thời Tiện Ngư không liếc hắn một cái, cưỡi lên dê đi.
Thị Thần: “......”
…………
Thanh Sơn thành có tượng của cá kỳ nguyện.
Cô ra vào qua vài lần về sau, dần dần lấy ra cảm giác, chỉ cần là có thần tượng thế giới, chịu nguyện lực dẫn dắt, cho dù không có Thị Thần hỗ trợ, cô cũng có thể chính mình kết nối hai cái thế giới thời không.
Cưỡi dê một lần nữa trở lại Thanh Sơn thành, bọn trẻ trong viện tiểu hài tử nhận ra nàng, tất cả đều chạy tới vây quanh cô.
Ánh mắt Thời Tiện Ngư quét một vòng, hỏi: "Thẩm đạo trưởng lại không có ở đây à?”
Bọn trẻ đều nói "Không về".
Tiểu Mãn chen chúc trong đống hài tử, nấm trắng bị chen mất vài đóa, hắn vừa cố sức nhặt, vừa hỏi cô: "Người thoạt nhìn giống như tâm tình không tốt.”
Thời Tiện Ngư sờ sờ mặt mình: “Rất rõ ràng sao?”
Tất cả trẻ con đồng loạt gật đầu.
(Hết chương này)