Lý Linh Tĩnh sửng sốt.
Hương Chỉ cũng sửng sốt, theo thanh âm nhìn lại, thấy trước cửa sương phòng bên kia có một nữ đạo sĩ, má ngưng lệ mới, mũi dính mỡ ngỗng, đôi mắt trong suốt mà sáng ngời, lại bởi vì mặc đạo phục màu xanh da trời, giống như tiên tử đi ra từ trong bức tranh thần tượng kia, thật tuyệt không thể tả.
Hương Chỉ trong lòng kinh nghi bất định, Thịnh Kinh thành lúc nào lại có một nhân vật như vậy?
“Đạo trưởng.” Lý Linh Tĩnh thi lễ với Thời Tiện Ngư, giải thích: “Người này tên là Hương Chỉ, vốn là nha hoàn của tôi, bởi vì am hiểu cầm kỳ thư họa, cha tôi cố ý để cô ấy làm nha hoàn của hồi môn đi theo bên cạnh tôi, hy vọng tôi mưa dầm thấm đất, có thể học chút thi từ ca phú, ai có thể nghĩ đến đúng là dẫn sói vào nhà, đi Tạ gia không đến nửa năm liền cùng Tạ Luật lăn lên giường!”
Hương Chỉ nâng tay áo lên, hơi che môi: "Thiếu phu nhân cần gì đem lời nói khó nghe như vậy? Trong nhà con cháu quan lại bình thường, ai không có tam thê tứ thiếp, cô ở trên con nối dõi không thuận lợi, cũng không thể để Tam gia một mình trông coi cô sống qua ngày, tôi tự hỏi chưa từng làm chuyện không xứng đáng với Thiếu phu nhân, thậm chí sau khi Thiếu phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ nhiều lần khuyên giải Tam gia, hôm nay lại cố ý tới mời cô trở về, cũng không biết Thiếu phu nhân vì sao hận tôi đến tận đây.”
Thời Tiện Ngư như có điều suy nghĩ đánh giá Hương Chỉ: "Tạ Luật nếu thật sự coi trọng con đường làm quan, sẽ không để nha hoàn làm chính thê, lúc trước nói là tức giận, hoặc là choáng váng đầu, chờ hắn tỉnh táo lại sẽ cân nhắc, như thế nào lại cưới một vị chính thê phù hợp thân phận của mình, nhưng hắn đã có một di nương cùng một thứ tử, tân phụ vào cửa, chỉ sợ người đầu tiên bắt tay đối phó, chính là cô cùng hài tử của cô..."
Ánh mắt Thời Tiện Ngư lệch đi, dừng ở trên người Lý Linh Tĩnh, khóe miệng hơi vểnh lên, "Dù sao, không phải ai cũng chân tình giống như Lý Linh Tĩnh, tâm tư gì cũng bày ở trên mặt.”
Thời Tiện Ngư nói xong, vẻ mặt Hương Chỉ hơi cứng đờ.
“Bị tôi nói trúng sao?” Thời Tiện Ngư nghiêng đầu, có chút muốn cười: “Để tôi đoán xem, trước khi cô đến cô đã nói với Tạ Luật như thế nào? Cô có phải nói cho hắn ta biết, truyền ra thanh danh bỏ vợ sẽ bất lợi cho con đường làm quan của hắn ta không? Vì không muốn Tạ Luật khó xử, cô nguyện ý ủy khuất chính mình, chỉ hy vọng Tạ Luật và Thiếu phu nhân có thể vợ chồng hòa thuận. Nhưng Tạ Luật vừa bị đánh ở chỗ Lý Linh Tĩnh, không giữ được thể diện dỗ cô ấy trở về, vì vậy cô xung phong nhận việc, nói nguyện ý chia buồn thay hắn ta, chân trước khoe mẽ trước mặt Tạ Luật, chân sau tới nơi này khiêu khích, muốn dùng phép khích đưa Lý Linh Tĩnh về, tốt nhất là để cho Lý Linh Tĩnh đánh cô vài cái, như vậy cô ở trước mặt Tạ Luật càng có công lao.”
Hương Chỉ cứng ngắc kéo khóe miệng: “Cô là người phương nào? Chuyện Tạ gia chúng tôi, khi nào thì có thể đến phiên một người ngoài xen vào?”
Lý Linh Tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Hôm nay tôi cũng là người ngoài Tạ gia cô! Cô tới nơi này cùng hai người ngoài nói cái gì? Còn không mau cút ra ngoài cho tô!”
Hương Chỉ sắc mặt khó coi: “Thiếu phu nhân cần gì khư khư cố chấp......”
"Nơi này không có thiếu phu nhân của cô!" Lý Linh Tĩnh lên tiếng gầm lên: “Tôi đã bị Tạ gia bỏ rơi! Nếu không phải thiếu phu nhân của cô, nơi này chỉ có nữ nhi Lý gia Lý Linh Tĩnh! Còn cô, tiện nhân vong ân phụ nghĩa này, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng! Cút cho tôi!!”
Lý Linh Tĩnh khí thế hung hãn, ngay cả bà tử nha hoàn bên cạnh Hương Chỉ cũng lộ vẻ sợ hãi, nhao nhao lui về phía sau, đoàn người lui tới ngoài cửa viện, Lý Linh Tĩnh quát: "Chi nhi! Đóng cửa cho ta!”