“Vậy phải xem biểu hiện của Lan ma ma.” Thời Tiện Ngư mỉm cười nói: “Dù sao Hương Hãn Hoàn này thập phần khó có được, nếu không phải chúng ta đã định ra thanh lâu này của cô, tôi cũng sẽ không nói ra, tương lai nếu như tin tức truyền ra ngoài, người nào cũng đến xin Hương Hãn Hoàn, vậy...... Có thể để lại cho Lan ma ma một viên hay không, thì khó mà nói.”
“Đạo trưởng yên tâm, chuyện này ta nhất định ôm chết ở trong bụng!” Tú bà lập tức nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ giúp các cô chuẩn bị, bảo đảm các cô tiếp nhận thanh lâu này sẽ không có nửa điểm lo lắng về sau!"
“Được.” Thời Tiện Ngư khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta yên lặng chờ tin tốt.”
Nói xong, Thời Tiện Ngư và Lý Linh Tĩnh rời khỏi ngõ nhỏ, trở lại xe ngựa.
Chi Nhi cùng xe ngựa ngồi ở bên ngoài, đánh xe đi nhuộm vải phường.
Lý Linh Tĩnh ở trong xe hỏi Thời Tiện Ngư: "Đạo trưởng, cô thật muốn ở thanh lâu luyện đan sao?”
Thời Tiện Ngư cười cười: “Tôi dỗ cô ấy.”
Tên Hương Hãn Hoàn, vẫn là trước kia từ Thanh Sơn thành nghe được.
Lý Linh Tĩnh cũng cười theo: “Tôi nghĩ cũng đúng, nhưng đáng tiếc Dạ Minh Châu của đạo trưởng, trân bảo hiếm có như thế, lại đưa cho tú bà lòng tham không đủ kia.”
“Cũng không quá ngạc nhiên.” Thời Tiện Ngư từ trong ngực lấy ra một nắm thủy tinh châu, đủ mọi màu sắc rực rỡ đến cực điểm, trong đó có mấy viên màu xanh nhạt, giống hệt dạ minh châu vừa rồi tú bà lấy đi.
“Cô muốn không?” Thời Tiện Ngư đưa qua: “Thích thì đưa hết cho cô.”
Lý Linh Tĩnh mở to hai mắt: “Cái này...... Cái này, đều cho tôi?”
“Cầm đi.” Thời Tiện Ngư nhét vào tay cô: “Tôi còn rất nhiều.”
Những viên thủy tinh này, là trước kia cô mua đồ chơi cho Lục Lê, cái gọi là dạ quang châu, nhưng bên trong là viên thủy tinh thêm vào phấn huỳnh quang mà thôi, lần này muốn tới cổ đại, cô nghĩ có lẽ có thể bán đổi lấy tiền, cho nên mang tới.
Vào thời cổ đại, thủy tinh được coi là vật hiếm, bởi vì vật lấy hiếm làm quý, trước đây có một số sản phẩm thủy tinh mỹ nghệ giá trị thậm chí vượt qua bảo thạch quý giá.
Lý Linh Tĩnh cầm hạt châu trong suốt, cả người căng thẳng, e sợ ngã, đụng, dập đầu, thẳng đến khi Tiện Ngư nhắc nhở cô thu lại, động tác của cô mới cứng ngắc đem hạt thủy tinh cất vào trong một cái túi vải, lại lo lắng không đủ bảo hiểm, đem túi vải bọc lại, nhét vào trong túi áo.
Xe ngựa một đường lắc lư, đi qua phố xá ồn ào, chậm rãi chạy về phía con đường xa xôi.
Phường nhuộm vải cách phố xá sầm uất rất xa, bởi vì mùi thuốc nhuộm phần lớn gay mũi, phụ cận ngay cả hộ gia đình cũng không có bao nhiêu.
Lý Linh Tĩnh ngửi mùi thuốc nhuộm, không khỏi nhíu mày che mũi, lo lắng nói: "Nơi này làm sao có thể dưỡng bệnh......”
Đang nói chuyện, xe ngựa liền ngừng.
“Đến chưa?” Lý Linh Tĩnh vén rèm xe nhìn, thấy phòng ốc bên ngoài cũ nát, đường phố hỗn độn, không khỏi nhíu mày.
Lúc trước Diêu nương tử thân ở thanh lâu, thân phận tuy rằng không chịu nổi, nhưng cũng coi như là cẩm y ngọc thực, ăn mặc chi phí chỉ kém hoa khôi trong lâu một chút, cho dù hiện giờ lớn tuổi, thân thể không tốt, cũng không nên lưu lạc đến tận đây mới đúng.
“Diêu nương tử giúp Lan ma ma dạy dỗ cô nương, mỗi tháng là có tiền lãnh, cô ấy tích góp không ít, như thế nào......” Lý Linh Tĩnh cắn môi dưới, nhìn trong hẻm nhỏ: “Thôi, chúng ta vào xem trước.”
Tú bà nói Diêu nương tử ở tận cùng ngõ nhỏ.
Lý Linh Tĩnh cau mày đi vào chỗ sâu, không khí bốn phía dần đục ngầu, không chỉ có mùi thuốc nhuộm sặc mũi, còn xen lẫn mùi thuốc khó ngửi, cô nhìn thấy dưới chân tường chất một ít bã thuốc, trong lòng mơ hồ bất an, sau đó tường vây bên kia truyền đến tiếng ho khan của nữ nhân, một tiếng tiếp một tiếng, phảng phất thở không ra hơi.
Lý Linh Tĩnh rốt cục nhịn không được, đi nhanh vài bước tới trước cửa, dùng sức vỗ vỗ.
“Diêu nương tử! Diêu nương tử có ở đây không?...”
(Hết chương này)