Ninh Uyên liếc nhìn vết nước và viên thuốc dưới chân.
Hắn vốn đang đọc sách trong sân, trước khi đi Tiết Đinh đã chuẩn bị trà nóng cho hắn, sợ hắn không tiện lấy, còn cố ý đặt một cái ghế tròn bên cạnh hắn, ấm trà và bình thuốc đều ở trên ghế tròn, chỉ có điều lúc hắn đọc sách không để ý, làm đổ chén trà, ngay cả thuốc thường ngày cũng rải đầy đất.
Trà lật là việc nhỏ, nhưng thuốc lại có được không dễ dàng.
Đó là Thái y viện mấy vị danh y hợp lực chế ra giải độc hoàn, có thể áp chế độc tính trong cơ thể hắn, mỗi ngày uống một viên, mặc dù không thể triệt để trị tận gốc, nhưng có thể giảm bớt bệnh trạng, kéo dài thời gian độc phát.
“Nếu đạo trưởng thuận tiện, có thể giúp tôi nhặt mấy viên thuốc này không?” Ninh Uyên hỏi.
“Có thể.” Thời Tiện Ngư chống khuỷu tay, lật người lại, sau đó nhảy xuống đầu tường, động tác lưu loát.
Sau khi rơi xuống đất bỗng nhiên nhớ tới, cửa sân bên cạnh không có chốt cửa, kỳ thật cô hoàn toàn có thể đi vào từ cửa.
Quên nó đi, nó không quan trọng.
Thời Tiện Ngư đi tới giúp hắn nhặt viên thuốc trên mặt đất, tròn không trơn, nâu sẫm, ngửi thấy mùi thuốc đắng nồng nặc.
Cô im lặng nhặt toàn bộ thuốc lên, đặt vào khay gỗ trên bàn, do dự một lát, mở miệng nói: "Trước khi uống nhớ lau một chút, hơi bẩn.”
Rơi xuống đất dính một chút bụi đất, cũng không có cách nào rửa, chỉ có thể dùng khăn sạch lau một cái.
Thời Tiện Ngư phỏng chừng hắn về phòng lấy khăn tay cũng vất vả, dứt khoát lấy khăn giấy mình mang theo bên người ra, đưa cho hắn một tấm, có thể nói thập phần tri kỷ.
Ninh Uyên nhận lấy khăn giấy, trong mắt có chút ý cười: “Đạo trưởng có thể giúp tôi một việc, giúp tôi vào nhà lấy một cái ly không?”
“Có thể.” Thời Tiện Ngư gật gật đầu, xoay người đi lấy ly.
Trong phòng ánh sáng hơi tối, đồ đạc không nhiều lắm, có vẻ nghèo khó. Thời Tiện Ngư quét một vòng, không thấy chén trà, cuối cùng mở tủ đấu ở góc tường, mới tìm được một cái chén.
Thật đáng thương a, nếu như cái này cũng rơi hỏng, Thư Sinh sẽ không có chén dùng.
Thời Tiện Ngư cầm ly trở lại trong sân, đặt ở trên ghế tròn nhỏ bên cạnh hắn.
Ninh Uyên nhấc ấm trà lên, rót cho mình một ly nước, sau đó lấy một viên thuốc ngậm vào miệng, uống nước trà.
Thời Tiện Ngư chỉ nhìn đã cảm thấy khổ, cũng thiệt thòi hắn không nhíu mày một chút.
“Đúng rồi, cho anh cái này...” Cô đưa cho hắn một viên kẹo, ý tốt nói.
Ninh Uyên nhìn kẹo trong tay cô, không lập tức đưa tay nhận.
“Kẹo sữa, có thể ép vị đắng.” Thời Tiện Ngư bóc giấy kẹo ra, lại đưa tới trước mặt hắn.
Đường màu trắng, vừa bóc ra là có thể ngửi thấy mùi sữa, Ninh Uyên nhìn một lát, cuối cùng đưa tay cầm lên, bỏ vào miệng - quả nhiên rất ngọt.
Kỳ thật từ khi hắn từ trong bộ thân thể này thức tỉnh, đã gặp phải mấy lần ám sát, hạ độc lại là chuyện thường như cơm bữa, bởi vậy bất kỳ thức ăn cùng nước uống nào vào miệng, đều do thân tín bên người động thủ, ngoài ra thức ăn cùng nước uống ra, hắn dính cũng sẽ không dính một chút.
“Đa tạ đạo trưởng.” Ninh Uyên cười hỏi: “Vị đường rất ngon, không biết lấy từ đâu?”
Thời Tiện Ngư mỉm cười: “Tôi vân du tứ hải, ngẫu nhiên có được, anh muốn hỏi vị trí cụ thể, tôi cũng không nhớ rõ.”
Cô trước kia là một người nói dối cũng biết nói lắp, hôm nay bịa ra lời nói dối mắt cũng không chớp, giống như nước chảy mây trôi tự nhiên, có thể thấy được cảnh giới tăng lên không ít.
“Viên thuốc kia của anh ngửi thật đắng,tôi còn có không ít đường, đều cho anh.” Cô lại sờ sờ trong tay áo, lấy ra một nắm đường, giấy kẹo trong suốt bọc đường đủ mọi màu sắc, giống như bảo thạch chất đống ở trên ghế tròn, sáng lấp lánh.
Ninh Uyên nhịn không được nở nụ cười: “Tôi thấy bên cạnh đạo trưởng, bên người đều mang theo hoàng phù chu sa, sao cô lại mang theo nhiều đường như vậy?”