Lý Linh Tĩnh tức giận đằng đằng trở về, đợi đến khi Chi Nhi đóng cửa phòng lại, lại nhịn không được phẫn uất trong lòng, đối với Tiện Ngư nói: "Tạ gia khinh người quá đáng!”
Thời Tiện Ngư ngẩn người: “Bình thường loại cửa hàng này, không phải đều có chưởng quầy sao......”
Lý Linh Tĩnh cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu, oán hận nói: "Trách tôi dễ tin người khác... Trong khoảng thời gian này tôi ở sau núi quá lâu, sổ sách toàn bộ đưa vào Tạ phủ, là Hương Chỉ đang xử lý, bởi vì tôi cùng cô ấy lúc trước tình như tỷ muội, chưởng quỹ cũng không sinh nghi, chỉ một lần gọi người mang lời cho tôi, Hương Chỉ chi đi không ít bạc, tôi lúc ấy một lòng muốn tìm bí phương sinh con trai, hoàn toàn không có để ở trong lòng, hiện tại muốn đòi tiền lại cũng đã muộn!"
Thời Tiện Ngư giật mình, khó trách Lý Linh Tĩnh vừa trở về đã nói việc này cùng Hương Chỉ không thoát khỏi liên quan.
“Tôi thật sự là ngu xuẩn......” Lý Linh Tĩnh hối hận đến cực điểm: “Rõ ràng là của hồi môn của tôi, lại tiện nghi cho Hương Chỉ, Tạ Luật hiện giờ vị thăng biên tu, cha mẹ tôi muốn đòi của hồi môn cho tôi còn phải xem sắc mặt Tạ gia, thật sự là tôi làm con bất hiếu, liên lụy bọn họ bôn ba vất vả vì tôi.”
Thời Tiện Ngư an ủi cô: "Đây cũng không phải lỗi của cô, lúc ấy cô ở trên núi, khó tránh khỏi không theo kịp, bây giờ lại khác, chờ cô làm ăn, sớm muộn gì cũng sẽ khiến bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Nhắc tới chuyện này, Lý Linh Tĩnh thần sắc buồn bực, thấp giọng nói: "Lan mama bên kia còn chờ tôi trả số tiền còn lại, bây giờ chỉ có thể trước tiên đem cửa hàng bán lấy tiền mặt đi... Nhưng kế hoạch ban đầu của tôi, là lấy ra một phần tiền bàn xuống thanh lâu cửa hàng, một phần dùng để chọn cô nương, cha mẹ vì chuyện của tôi đã lao tâm lao lực, tôi thật sự không có mặt mũi mở miệng đòi tiền họ nữa..."
Nếu muốn mở thanh lâu, tự nhiên phải có cô nương, tú bà bán cho Lý Linh Tĩnh chính là cái giá không, cần dạng cô nương gì, còn phải Lý Linh Tĩnh cùng Diêu Nương lần lượt đi chọn.
Dựa theo hình thức bình thường thanh lâu, tú bà hội giá thấp mua vào một ít cô nương bảy tám tuổi tiểu , chậm rãi dạy dỗ, đến mười ba mười bốn tuổi lúc, giống tân thương phẩm thượng giá đồng dạng đại tung tuyên truyền, còn có thể đem biểu diễn náo nhiệt náo nhiệt.
Lý Linh Tĩnh nóng lòng đánh mặt Tạ Luật, không có khả năng chậm rãi nuôi cô nương, mà Diêu Nương ở trong nghề này thân bất do kỷ quá nhiều năm, cũng không muốn làm chuyện thất đức âm tổn này nữa, huống hồ các cô không buôn bán da thịt, chỉ cần mua chút thanh quan tinh thông tài nghệ ngôn thuật bổ sung mặt tiền là được, nhưng là nữ tử như vậy, phần lớn rất mắc tiền.
Tiền trong tay Lý Linh Tĩnh sợ là không đủ dùng.
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, hỏi cô: "Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Lý Linh Tĩnh mím môi, ngữ khí nặng nề nói: "Tôi vốn cho rằng cửa hàng dưới bàn cần chi phí lớn nhất, hiện tại mới biết được, bạc chuộc thân của những cô nương kia mới là chi phí lớn nhất. Diêu Nương nói trong Thịnh Kinh thành không thiếu hoa lâu oanh oanh yến yến, muốn làm thì làm không giống nhau, thế nhưng vừa phải tinh thông tài nghệ, lại phải băng thanh ngọc khiết, vì thanh quan chuộc thân như vậy, không có một khoản tiền lớn, là khẳng định làm không được.”
Thời Tiện Ngư nghe xong, trong lòng không khỏi thở dài, cô cảm thấy Lý Linh Tĩnh có quyết đoán nhưng không có kinh nghiệm, mà Diêu Nương là có kinh nghiệm, lại quá mức chủ nghĩa lý tưởng.
Phỏng chừng cũng là bệnh nghề nghiệp, Diêu Nương nếu có thể dạy dỗ ra rất nhiều danh kỹ, nữ tử bình thường tự nhiên là không lọt vào mắt của cô ấy, nhưng những thanh quan vừa có tài tình cũng có mỹ mạo mà còn không có tiếp khách qua đường, một người liền đáng giá ngàn vàng, chuộc thêm mấy người, Lý Linh Tĩnh coi như táng gia bại sản, sợ là cũng không móc ra được số tiền này.
“Cô chờ tôi một chút.”