Thời Tiện Ngư tràn ngập đồng tình với Lý Linh Tĩnh, xem ra nếu như không đọ sức với Tạ gia một phen, Lý Linh Tĩnh cả đời cũng khó thoát khỏi bóng ma Tạ gia mang đến, thật sự là âm hồn bất tán.
Xe ngựa lắc lư xuống núi.
Chi Nhi mỗi ngày bị Lý Linh Tĩnh mang theo bên người, cùng phu xe học bản lĩnh lái xe, ngoại trừ có chút không vững vàng, không có tật xấu gì lớn.
Sau khi vào thành, Thời Tiện Ngư lần thứ hai kiến thức được Thịnh Kinh thành phồn hoa, liếc mắt nhìn lại, vô số cửa hàng chiêu bài cao thấp chằng chịt, mực in nặng màu, giống như đèn neon hiện đại, người đi đường nối liền không dứt, còn có đủ loại người bán hàng rong rao bán thét to, những thanh âm kia từ bốn phía vọt tới, làm cho cả tòa thành thị tràn ngập sức sống bừng bừng.
Đến phố Bách Hoa càng thêm náo nhiệt, các loại thanh lâu tửu lâu quán ăn vặt tụ tập, còn có tạp kỹ, bán nghệ, người người nhốn nháo, xe ngựa không thể không chậm lại.
"Ông chủ ở đây làm ăn thịnh vượng, chứng tỏ dân giàu nước mạnh, cũng có thể nhìn ra sự hưng thịnh của một quốc gia." Thời Tiện Ngư nhìn cảnh đường phố bên ngoài xe ngựa, cảm thấy vận khí của mình lần này không tệ, đi tới một thế giới tương đối yên ổn phồn vinh.
Lý Linh Tĩnh cười nói: "Đạo trưởng tới đúng lúc, nếu là vài năm trước đây, gặp phải tam vương tranh vị, dân chúng trong Thịnh Kinh thành lầm than, đừng nói mở cửa buôn bán, mọi người ngay cả ra cửa cũng run sợ trong lòng.”
- "Tam vương tranh vị?" - Thời Tiện Ngư tò mò hỏi - "Vậy hiện tại làm hoàng đế, là vương nào?"
Lý Linh Tĩnh nói: "Không phải bất kỳ một người nào trong tam vương, là hoàng thái tử do tiên đế lưu lại, nhưng hoàng đế tuổi còn nhỏ, cho nên hiện giờ thực quyền vẫn ở trong tay nhiếp chính vương Ninh Vương.”
“Oa, nhiếp chính vương kia thật lợi hại.” Thời Tiện Ngư nói.
"Đâu chỉ lợi hại, quả thực giết người không chớp mắt, huyết tẩy toàn bộ hoàng cung, mạnh mẽ kéo Ngô Vương soán vị xuống long ỷ, chém đầu, hai Vương gia quấy rối khác cũng không thể may mắn thoát khỏi, xét nhà diệt tổ..." Lý Linh Tĩnh dừng lại, cảm thấy bàn luận những thứ này không thích hợp lắm.
Cô vén một góc rèm, nói với Thời Tiện Ngư: “Tòa nhà hai tầng phía trước, chính là Hỉ Khách Lai.”
Thời Tiện Ngư nhìn qua, tửu lâu kia là nửa mới nửa cũ, tường đỏ ngói xanh, ngói dày như vảy cá, mà cửa sổ dựng trụ quét sơn màu đỏ thẫm, lầu hai còn chưa tu chỉnh, nhưng bảng hiệu đã khẩn cấp treo lên, ba chữ to rồng bay phượng múa, ở hai bên chuỗi đèn lồng đỏ dài nhô ra có vẻ đặc biệt vui mừng, đoán chừng không tới vài ngày sẽ chính thức khai trương.
Thời Tiện Ngư lại nhìn về phía bên kia, phía trước không xa chính là Vong Ưu Các của các cô, phong cách kiến trúc không kém nhiều lắm, tú cầu ngũ sắc treo trên tường ban đầu toàn bộ rút đi, bảng hiệu mới còn chưa làm xong cho nên cũng không treo lên, hiện tại nhìn cùng tửu lâu bình thường không nổi bật nhiều lắm.
"Chúng ta làm ăn, kỳ thật cùng tửu lâu có chút giống, đều là mọi người ăn uống tiêu khiển địa phương, hiện tại hai nhà cách gần như vậy, ngày sau nhất định sẽ bị lấy ra so sánh..." Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ: "Tửu lâu của Tạ gia khai trương sớm hơn so với chúng ta, tương đương với sớm chiếm trước thị trường, đối với chúng ta sẽ rất bất lợi."
Lý Linh Tĩnh hỏi: “Đạo trưởng, cái gì gọi là thị trường?”
“À, chuyện này để sau chúng ta nói, đi xem Diêu Nương bên kia tiến triển thế nào.” Thời Tiện Ngư nói.
Chi Nhi dừng xe ngựa lại, hai người một trước một sau xuống xe.
Cách ăn mặc của Thời Tiện Ngư khiến người qua đường ghé mắt, cô có chút phiền não, nghĩ thầm nếu không lần sau không mặc đạo phục, thay quần áo của nữ tử bình thường, cũng miễn bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.
Vào cửa, bố trí bên trong làm cho người ta hai mắt tỏa sáng --
Thời Tiện Ngư vốn tưởng rằng các cô sẽ tân trang lại trên cơ sở tú bà thanh lâu này, đi vào mới phát hiện không giống nhau, những trang sức đỏ thẫm xanh biếc kia tất cả đều không thấy, thay vào đó là một cỗ ý vị tươi mát tự nhiên cổ xưa.