Ninh Uyên lần đầu tiên bị nữ nhân ôm đầy cõi lòng, cảm giác có chút mới lạ, nữ tử bình thường ở trước mặt hắn, không phải sợ tới mức mặt như đất, thì là mềm nhũn thành bùn quỳ trên mặt đất, chưa từng thấy qua nhiệt tình như vậy?
“Tiểu Ngư, em thật sự nguyện ý ở bên anh?” Ninh Uyên thấp giọng hỏi.
“Nguyện ý nha.” Thời Tiện Ngư gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “...... Lời này không đúng, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, chỉ là trong thời gian ngắn tách ra vài lần mà thôi.”
Ninh Uyên cười cười, lại hỏi: "Em biết thân phận của anh không?”
"Biết, anh là người đọc sách mà, muốn theo đuổi công danh, em không vội nha, anh chậm rãi thi, năm nay không được, vậy ba năm sau lại thi, những lão gia gia bảy tám mươi tuổi kia cũng đang thi, anh có em cùng, sống đến một trăm tám mươi tuổi khẳng định không thành vấn đề." Thời Tiện Ngư ngừng nói, bổ sung giải thích: “Em không phải nguyền rủa anh thi lâu như vậy, ý của em là... Là em không quan tâm, mặc kệ anh thi đậu hay không, em sẽ vẫn cùng anh.”
Thời Tiện Ngư khẽ thở dài, dựa vào ngực hắn nhẹ giọng nói: “Anh cũng ở em tôi nhiều hơn đi, nếu không đợi kiếp sau, lại không biết đi đâu tìm anh.”
Ninh Uyên bật cười: “Nghe em nói cứ như anh là người phụ lòng, sao lần nào cũng em muốn tới tìm anh?”
“Bởi vì mỗi lần anh đều...” Cô muốn nói lại thôi, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen kịt của hắn trong ánh sáng mờ mịt: “Mỗi lần em, đều không nhớ rõ anh.”
Ninh Uyên trầm mặc một lát, đưa tay ôm lấy cô: “Tiểu Ngư vất vả rồi.”
Thời Tiện Ngư ngẩng đầu đến gần trước mặt hắn, bộ dáng làm nũng, muốn hôn nhẹ.
Ninh Uyên: “......”
Bóng đêm đen tối, hô hấp giao hòa, trước mắt cánh môi hồng nhuận giống như hoa tường vi nở rộ trong đêm tối, trắng trợn dụ dỗ hắn, máu cả người hắn xông thẳng lên trán, nghĩ đến trong phòng này không biết có bao nhiêu đôi mắt, im lặng nắm chặt nắm đấm, sau đó ở trong bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách --
Mấy ngày nay mỗi lần em về đều rất muộn, làm ăn tiến triển có thuận lợi không?
Thời Tiện Ngư ngẩn người, không khỏi ngồi thẳng người: “..... Gần đây làm ăn không tốt lắm, Linh Tĩnh đang sốt ruột.”
Ninh Uyên hỏi: "Sao có thể? Lúc trước nghe em nói, vị nữ tử tên Diêu Nương kia từ phía nam mời một vị ca kỹ, thanh âm như thiên nhiên, mỗi đêm hiến nghệ đều sẽ đầy khách.”
“Nhưng Oanh Ca cũng không thể mỗi đêm đều hát, cổ họng sẽ hỏng mất.” Thời Tiện Ngư thở dài: “Em cảm thấy mọi người còn chưa quen với hình thức tiêu dùng này, bồi dưỡng thói quen người dùng cần thời gian, nếu bây giờ có thể cọ vào điểm nóng thì tốt rồi, nhưng mấy người phụ nữ chúng em, cũng không có cách nào hỏi thăm tin tức.”
“Các em muốn hỏi thăm tin tức gì?” Ninh Uyên ôn hòa hỏi cô.
Thời Tiện Ngư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chính là muốn biết, bách tính trong thành gần đây đều đang tán gẫu cái gì, quan tâm cái gì, có đại sự nào khiến người ta để ý phát sinh hay không... Đại loại như vậy đi."
Ninh Uyên trầm ngâm một lát, nói: "Anh ở thư viện có một số bạn học không tệ, có thể giúp các em hỏi thăm.”
“Được.” Thời Tiện Ngư cười nói: “Có thể nói cho em biết là người nào, lần sau em bảo Linh Tĩnh giảm giá cho bọn họ.”
Khóe miệng Ninh Uyên hơi nhếch lên: “Không cần, tuy anh bần hàn, nhưng bạn học không thiếu tiền tiêu, giảm giá cho họ, ngược lại dễ mất mặt trước các cô gái.”
“Tên Tạ Luật kia ngược lại thường dẫn đồng nghiệp đến quán ăn cơm, nghe nói mỗi lần đều giảm giá...”
Cô dừng lại, cảm thấy không cần phải nói với hắn những điều này, hắn bây giờ là một thư sinh đọc sách thánh hiền, cũng đừng học tật xấu bạc tình bạc nghĩa của những thư sinh này.
Quên đi, đó chính là một tên cặn bã, chúng ta không nhắc tới hắn.