Nhiếp chính vương mất hai tháng triều chính không quản, đột nhiên muốn xem tấu chương, tin tức này trước truyền vào nội các, tiếp theo truyền vào trong cung --
Lúc này tiểu hoàng đế vừa mới ngủ không lâu, bỗng nhiên bị thái giám tổng quản đánh thức: "Bệ hạ, bệ hạ... Ngài mau tỉnh lại, Nhiếp chính vương truyền khẩu lệnh hồi cung, muốn xem tấu chương gần ba ngày, người nội các sắp tới rồi..."
Tiểu hoàng đế nghe được ba chữ "Nhiếp chính vương" này, kích động tỉnh táo! Kinh hoàng hỏi: "Ngươi nói cái gì?! Nhiếp chính vương muốn tới giết ta? Hắn rốt cục muốn tới giết ta?!”
Trương công công gấp đến độ trán đầy mồ hôi: "Bệ hạ sống lâu trăm tuổi, thiên thu vạn đại, ngàn vạn lần đừng nói mê sảng, Ninh Vương điện hạ là muốn xem tấu chương, ngài hôm nay vừa phê qua tấu chương nha!"
“A, a a...... Tấu chương, tấu chương......”
Hoàng đế xuống giường mang giày, Trương công công quỳ trên mặt đất hầu hạ hắn, mang giày xong cũng không thấy hoàng đế đứng lên, Trương công công ngẩng đầu nhìn, thấy tiểu hoàng đế ngơ ngác ngồi ở bên giường, trên mặt lại hiện lên vẻ thê lương, lã chã muốn khóc.
"Trẫm hôm nay lười biếng, tấu chương... tấu chương chưa phê xong..." Con mắt nhắm lại, tiểu hoàng đế tuyệt vọng rơi lệ: "Hắn vẫn muốn mạng trẫm, cố ý tìm một lý do, hảo danh chính ngôn thuận muốn mạng trẫm!”
“Ngài là huyết mạch duy nhất của tiên hoàng, là người tôn quý nhất trong thiên hạ, ai cũng không qua được ngài!” Trương công công luống cuống tay chân lau nước mắt cho hoàng đế, lại cho hắn mặc quần áo: "Chỉ cần để cho người trong thiên hạ đều nhìn thấy ngài là một hoàng đế tốt cần chính yêu dân, Nhiếp chính vương cũng không làm gì được ngài, ngài yên tâm đi..."
Tiểu hoàng đế tính là mười ba tuổi mụ, thật ra thì cũng chỉ mười hai tuổi, lại bởi vì từ nhỏ ở trong cung được sủng ái lớn lên, vẫn là tính tình trẻ con, bị thái giám tổng quản dỗ ở nước mắt, một lát sau lại lần nữa rơi lệ, nói: "Nhưng là làm hoàng đế thật khó, phê tấu chương cũng thật khó...... Phê thế nào cũng không đúng, Thừa tướng hôm nay lại mắng trẫm..."
“Thừa tướng đại nhân nào dám mắng ngài? Hắn chính là...... Chính là nói chuyện nghiêm khắc một chút, kỳ thật là vì ngài a......”
Trương công công sứt đầu mẻ trán, lại không dám thúc giục quá tàn nhẫn, động tác trong tay càng lúc càng vội vàng.
"Bệ hạ, chúng ta phải nhanh chút, nội các người sợ là đã đang đợi..."
Khóc sướt mướt một phen, tiểu hoàng đế rốt cục gặp nội các người bên kia, bởi vì tấu chương ngày mai còn cần phê phục cho trong triều đại thần, cho nên cũng không có toàn bộ mang đi, mà là chiếu theo nguyên dạng chép một phần mang đi.
Tiểu hoàng đế không khỏi hỏi thái giám tổng quản bên cạnh: “Nhiếp chính vương đột nhiên muốn xem tấu chương, có phải hối hận hay không?”
Trương công công: “A cái này......”
Tiểu hoàng đế nức nở một tiếng, nói: “Làm hoàng đế quá mệt mỏi, hắn muốn làm thì để hắn làm đi, dù sao trẫm cũng không muốn làm.”
Trương công công: “......”
…………
Ninh Uyên xem xong tấu chương, phát hiện một vấn đề, cho dù trong triều có đại sự phát sinh, cũng khó có thể truyền đến trong dân chúng bình dân. Loại thông tin này, ở một mức độ nào đó, hình thành độc quyền, luôn cố định trong một tầng lớp.
Buổi tối hắn viết một đạo tấu chương, yêu cầu thiết lập sở công văn trong thành, lấy hình thức dán công văn, hướng dân chúng truyền báo sự vụ lớn nhỏ phát sinh mỗi ngày trong Thịnh Kinh thành, bản thảo công văn thì do quan ký sự trong triều cùng nha môn phụ trách trị an quản lý trong thành cung cấp, đại chí triều đình ban bố chính lệnh gì, tiểu chí dân gian bách tính phát sinh tranh chấp gì, cùng loại hình thức ban đầu của báo chí.
Thành lập công văn cần thời gian, những người khác trong triều phỏng chừng cũng sẽ đưa ra các loại ý kiến đi tỉ mỉ hoàn thiện, nhưng bên Thời Tiện Ngư khẳng định là không đợi được.
Ninh Uyên lại đem tấu chương nhìn kỹ một lần, chọn ra một đạo, giao cho Tiết Đinh, bảo hắn đưa đến nha môn suốt đêm sao chép mấy bản, đợi đến hừng đông ngày mai liền dán ra ngoài.
Tiết Đinh tâm tình phức tạp.