Đại tướng quân nghe vậy, mày nhíu chặt hơn, hắn nhớ tới người nọ sau khi bị bắt quả thật từng có một lần hành động tự sát, chỉ tại người của hắn trông coi rất nghiêm, cho nên mới kịp thời phát hiện.
"Tôi sẽ phân phó xuống dưới, canh giữ nghiêm ngặt, sau này ở phía nam đặt mua cho cô ta một tòa nhà, bảo cô tả cẩm y ngọc thực qua hết nửa đời sau, cũng sẽ giam giữ cô ta, không cho cô ta tới gần Thịnh kinh thành nửa bước." Tướng quân nói.
Ninh Uyên mệt mỏi rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy xin nhờ tướng quân.”
Tướng quân thấy Ninh Uyên quả thật thân thể không khỏe, đang muốn cáo lui, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác.
“Phân ưu cho điện hạ chính là phân ưu cho Đại Tề quốc, là chức trách của tại hạ, vốn không nên kể công, nhưng hôm nay tại hạ cả gan, muốn tìm điện hạ đòi phần thưởng.”
Ninh Uyên sững sờ, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn ban thưởng gì?”
Tướng quân một năm mười nói ra.
Ninh Uyên nghe xong, không khỏi muốn cười: “...... Thôi, việc này ta sẽ bẩm báo bệ hạ, ngươi đi đi.”
…………
……
Triều sớm tan, tiểu hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, không thể chờ đợi được muốn đi ngự hoa viên thả lỏng một chút.
Đợi lát nữa ăn cơm trưa xong, hắn còn phải thượng sử kinh khóa, toán học khóa, thư pháp khóa, cho nên hắn muốn hảo hảo nắm chắc hiện tại rảnh rỗi thời gian...
“Bệ hạ......” Thái giám tổng quản run rẩy chạy tới.
Tiểu hoàng đế vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía hắn: "Trẫm đã lên triều sớm, bài tập Thái phó lưu lại cũng đã làm xong!"
Lão thái giám lau mồ hôi, ngượng ngùng giải thích: “Bệ hạ, Nhiếp chính vương truyền tin trong cung, muốn bệ hạ phê chuẩn thánh chỉ tứ hôn.”
“Tứ hôn?!” Tiểu hoàng đế kinh ngạc nói: “Cữu cữu muốn thành thân? Với ai?”
Không phải Nhiếp chính vương thành thân, là Nhiếp chính vương vì Đại tướng quân cầu một đạo tứ hôn.
Tiểu hoàng đế lưu luyến nhìn ngự hoa viên: “Nhưng trẫm tuổi còn nhỏ, không biết ý chỉ tứ hôn nên viết như thế nào.”
Lão thái giám nói: "Nội các đã nghĩ ra, ngài chỉ cần chép lại một chút...... rồi, lại dùng ngọc tỷ một chút.”
Tiểu hoàng đế thở dài, nhận mệnh trở về: "Vậy được rồi... Đại tướng quân muốn thành thân, trẫm có cần đưa chút lễ vật hay không a?"
Lão thái giám cùng hắn trở về: “Không cần, bệ hạ ngài ban hôn, chính là thiên đại ban ân.”
…………
Vài ngày sau, thánh chỉ đưa đến Vong Ưu Các, thái giám truyền chỉ nói một đống lời cát tường, Diêu Nương cùng Lý Linh Tĩnh cùng với một đám cô nương tiểu nhị Vong Ưu Các tất cả đều sợ ngây người.
Diêu Nương đương nhiên là người ngốc nhất trong tất cả mọi người.
Cô vốn tưởng rằng ba ngày không có người tới cửa cầu hôn đã nói lên Tướng quân đã buông tha! Dù sao cô tuổi không còn trẻ, cũng không tin cái gọi là nhất kiến chung tình, thật sự không hiểu tướng quân vì cưới cô vì sao có thể làm đến loại trình độ này!
Nhưng ý chỉ đã hạ xuống, kháng chỉ tuyệt đối không thể.
Diêu Nương ngây ngốc nhận thánh chỉ, sau đó bắt đầu dựa theo ý chỉ chuẩn bị gả, trong vòng một tháng sẽ thành hôn.
Bản thân tân nương tử là mộng, nhưng những người khác tất cả đều vui mừng hớn hở, nam hôn nữ gả ở dân gian vốn là việc vui, hiện tại lại có thánh thượng ban hôn, vậy càng vui càng thêm vui.
Lý Linh Tĩnh cao hứng giống như mình thành thân, mua vải tốt nhất, mời tú nương đắt tiền nhất, đặt kẹo cưới làm áo cưới đánh trang sức, bận trước bận sau chân không chạm đất.
Toàn bộ Vong Ưu Các vui sướng hớn hở, các cửa hàng khác trên đường Bách Hoa biết chuyện này, cũng nhao nhao đến chúc mừng.
Bao gồm đối thủ cạnh tranh Vạn Hương Lâu, cũng bảo tiểu nhị đưa hai vò rượu ngon lâu năm tới, về sau Vong Ưu Các cũng được cho là nhà mẹ đẻ của Tướng quân phu nhân, tự nhiên là lấy hòa làm quý là tốt nhất, không thể làm cho quan hệ căng thẳng.
Thương hộ có qua có lại, Lý Linh Tĩnh cũng bắt đầu phát thiệp mời cho các ông chủ.
Chưởng quầy bên cạnh hỏi cô: “Có muốn phát thiếp mời cho khách không?”
Hỉ Khách......