Vật nhỏ trong lòng bàn tay giãy dụa càng lợi hại, khiến Thời Tiện Ngư hơi đau.
Hai tay khép lại hơi buông lỏng một chút, một luồng thần hồn kia lập tức lao ra gông cùm xiềng xích, nháy mắt liền bay ra ngoài, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thời Tiện Ngư nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch của mình, nghĩ thầm: Quên đi, dưa xanh cưỡng chế không ngọt.
Dù sao chỉ cần cô trở lại Tiên Cung, hắn sẽ nghênh đón cô như thường lệ.
Về phần hắn luôn làm bộ như không nhớ rõ, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng? Dù sao hắn nhìn qua rất thích tự cao tự đại... Ừ, hắn nhất định là thích cô.
Lòng bàn tay có chút phiếm hồng, nếu như vừa rồi không có linh lực che chở, nói không chừng sẽ rách da.
Thời Tiện Ngư mím môi, có chút mất hứng. Hắn rõ ràng rất ôn nhu, nhưng thần hồn đối với cô thật hung dữ......
Cô mở ra không gian mù tạc, xách một bình dầu đi ra, tưới ở trên thuyền đốt lên, sau đó đối với Ninh Vương thi cốt niệm một đoạn an hồn chú.
Trên mặt sông ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Thời Tiện Ngư thối lui đến đuôi thuyền, nhìn mui thuyền đang cháy, nhẹ nhàng thở dài, giơ tay mở ra thông đạo nối liền Tiên Cung -
Không đợi được tiếng "Cung nghênh Nguyên Quân đại nhân hồi cung" quen thuộc kia.
Thậm chí không nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.
Chân Thời Tiện Ngư vừa mới bước lên một khối gạch trong Tiên Cung, lập tức cảm giác được lắc lư rất nhỏ.
Cô nhớ lần trước Thị Thần đã nói, đây là Địa Long xoay người, không cần lo lắng, nhưng tần suất xoay người này không khỏi quá cao, ngay cả không khí bốn phía cũng cuồn cuộn nổi lên, mơ hồ muốn phát sinh chuyện gì.
Trong lòng cô bỗng nhiên có chút bất an.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, vẫn không thấy bóng người của hắn, mà cảm giác chấn động dưới chân càng lúc càng mãnh liệt, linh khí xung quanh lấy tốc độ cực nhanh suy giảm!
Thời Tiện Ngư phát hiện, loại chấn động này tựa hồ không phải đơn thuần núi đá rung động, càng giống là trong Tiên Cung linh khí đang cuồn cuộn --
Gạch không thấy vỡ vụn, nhưng ánh sáng nhanh chóng rút hết! Nền gạch ngọc thạch vốn tản ra bạch quang mông lung biến thành gạch đá xám xịt, còn có tẩm cung điêu lương ngọc đống kia, cùng bảo tháp xanh vàng rực rỡ, toàn bộ ảm đạm thất sắc!
Cô coi như là trì độn, cũng rốt cục ý thức được đại sự không ổn, lập tức bước nhanh đi về phía Linh Thảo Viên, xa xa nhìn thấy cây cối thảo dược um tùm phía trước lục tục héo rũ điêu linh, mà ao cầu nguyện bên kia cũng bắt đầu khô cạn!
Nơi này từng chút từng chút đều là cô thật vất vả chữa trị mà thành, hôm nay lại ở trước mắt cô dần dần xói mòn hào quang, cô tâm loạn như ma, chưa bao giờ có bối rối, dưới chân càng lúc càng nhanh, rốt cục nhịn không được dọc theo rào chắn ao cầu nguyện chạy lên, vội vàng muốn tìm được Thị Thần.
Chỉ có Thị Thần mới có thể nói cho nàng đáp án!
Cô một bên chạy, trái tim một bên đập điên cuồng, trước mắt tẩm cung, Tụ Linh Lô, Luyện Đan Các, Linh Thảo Viên, hết thảy mất đi sắc thái! Tất cả linh khí đều bị cuốn vào một hướng! Từ dưới đất chậm rãi mà lên, có cỗ lực lượng đang thức tỉnh.
Thời Tiện Ngư chạy về phía bậc thang màu trắng bạc thông tới Chiêm Tinh Đài, một mạch chạy đến chỗ cao nhất, cô nhìn thấy linh khí Tiên Cung ở giữa núi non mênh mông hội tụ thành một con cự long! Con rồng kia toàn thân trắng bạc, kim đồng râu bạc, theo nó chậm rãi bay lên, linh khí Tiên Cung cơ hồ bị hấp nhiếp không còn!
Thời Tiện Ngư khiếp sợ nhìn con rồng kia.
Cô chưa bao giờ thấy rồng, nhưng trên người con rồng kia có thần hồn cô quen thuộc, cô tuyệt sẽ không nhận lầm!
Phong vân bắt đầu khởi động, thiên địa biến sắc, bạch long xoay quanh trong mây mù, tản ra uy áp phô thiên cái địa, linh khí lượn lờ khắp người nó, đồng tử màu vàng mở ra, chiếu ra bóng người có vẻ quá mức nhỏ bé trên Chiêm Tinh đài kia.
Bạch Long thở ra khí tức lạnh như băng, mang theo phẫn hận: "Ta bị nhốt ở chỗ này, một ngàn năm, hai ngàn năm... Có lẽ đã ba ngàn năm... Hiện giờ, các ngươi rốt cục không cách nào vây khốn ta nữa."