“Em còn muốn...” Cô cầm bát đến gần Lâm Uyên, giọng nói cũng bất tri bất giác trở nên nũng nịu: “Cho em thêm một chút...”
Lâm Uyên sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn lập trường kiên định lắc đầu, lại vươn ra một bàn tay không dính dầu khác, sờ sờ bụng của cô, sau đó lại lắc đầu.
Thời Tiện Ngư: “......”
Thế nghĩa là sao?
Chẳng lẽ...... Bụng của ta lộ ra sao?
Thời Tiện Ngư mê man cúi đầu nhìn bụng mình, gần đây hình như... mượt mà hơn một chút. Trước kia bởi vì sinh bệnh nha, ngủ không ngon không tốt, thân thể tự nhiên gầy gò, hiện tại có tiên cung linh khí tẩm bổ, lại ăn bách linh quả, trên lưng đều có thịt rồi~
“Tiểu Ngư, Lâm Uyên là vì tốt cho em.” Thẩm đạo trưởng ở một bên nhìn hai người bọn họ, buồn cười: “Thịt yêu xà là vật đại hàn, một lần không thể ăn quá nhiều, nếu em thích ăn, ngày mai gọi Lâm Uyên bắt cho em là được, hôm nay không nên ăn nữa.”
Thời Tiện Ngư yên lặng sờ sờ bụng mình...
Thì ra là sợ ta ăn no quá.
“Vậy, em uống chút canh nha.” Cô nhìn nồi thịt nướng phía dưới, liếm liếm cánh môi.
Lâm Uyên: “......”
Trong đêm yêu thú vây quanh, Thời Tiện Ngư ăn thịt, uống canh, cảm thấy mỹ mãn chui vào túi ngủ, vui vẻ ngủ thiếp đi.
Thịt còn lại bị Lâm Uyên mấy ngụm ăn hết, xương cốt ném tới xa xa, thành bữa ăn khuya của cấp thấp yêu thú trong rừng rậm.
Ngày hôm sau, Thời Tiện Ngư cưỡi dê của cô, tiếp tục lên đường theo Thẩm Tiêu và Lâm Uyên.
Tối hôm qua ăn nhiều thịt rắn, cả ngày cô cũng không cảm thấy đói, thẳng đến chạng vạng mặt trời lặn, bụng cô mới hàm súc phát ra một trận ùng ục ùng ục, Lâm Uyên và Thẩm Tiêu sau khi nghe xong tự giác dừng lại, tìm một bãi cỏ sạch sẽ nhóm lửa cắm trại.
Bữa tối hôm nay là một con quạ hai đầu.
Lúc ăn xong mãng xà, Thời Tiện Ngư đối mặt với loại nguyên liệu nấu ăn này đã hoàn toàn không thành vấn đề, cô vuốt cổ chim mềm mại, thậm chí còn nghĩ, nếu quạ hai đầu là vịt hai đầu, có thể một lần làm hai cái cổ vịt cay...
Mặc dù cõi lòng đầy chờ mong, nhưng thật đáng tiếc, mùi vị quạ hai đầu thập phần tạm được, cũng không biết có phải phương thức nấu nướng của bọn họ có vấn đề hay không, thịt rất cứng, rất khó nhai, cô chỉ miễn cưỡng gặm xong một cái chân.
Lâm Uyên cũng không thích ăn loại thịt này, đem thức ăn còn lại dùng lá chuối gói kỹ, lại ném ra xa.
Tiếp tục tiến lên, bọn họ chậm rãi rời xa rừng rậm, bắt đầu thâm nhập thung lũng.
Thức ăn khó tìm hơn.
Phụ cận chỉ có núi đá trơ trụi, ngay cả cỏ cũng không mọc được mấy cây, khi vận khí tốt có thể bắt được mấy con chuột đất, vận khí không tốt, Lâm Uyên cũng chỉ có thể chui vào sơn động, đi bắt những con dơi lớn thừa thãi ở sơn cốc cho đủ số.
Trong mắt hắn, dơi tựa như chuột đất mọc cánh. Trong mắt Thời Tiện Ngư, hai con này khác nhau một trời một vực, cô thà chết không ăn!
Nhưng mà, không ăn sẽ đói bụng.
Cô vừa không giống Thẩm Tiêu có thể hút gió uống sương, ngồi một chút cũng có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, cũng không giống chức năng dạ dày Lâm Uyên cường đại, ăn no một lần, có thể nhịn một tuần. Tối hôm đó, bụng cô thỉnh thoảng kêu một trận, kêu ùng ục như đánh trống.
Lâm Uyên ngồi không yên, hơn nửa đêm, không để ý khuyên can, chạy đi tìm thức ăn cho Thời Tiện Ngư.
Thẩm đạo trưởng khoanh chân đả tọa, vén mí mắt nhìn Lâm Uyên chạy xa, lắc đầu cảm khái: "Tuổi trẻ thật tốt a..."
Thời Tiện Ngư đỏ mặt ngồi ở bên cạnh dê sừng lớn, rất ngượng ngùng, mấy ngày nay Lâm Uyên vì thức ăn của cô bận trước bận sau, phỏng chừng là người đều nhìn ra chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, cô nghe Thẩm đạo trưởng nói tiếp: “Tiểu Ngư, Lâm Uyên rất thích em.”
Thời Tiện Ngư: “......”
Thẩm Tiêu cảm thấy hứng thú hỏi: “Tiểu Ngư, em cảm thấy Lâm Uyên thế nào?”