Bên ngoài vốn là ánh sáng mỏng manh, vừa vào trong tòa nhà lại càng hôn mê đến cực điểm.
Thời Tiện Ngư nhìn quanh bốn phía, tạm thời nhìn không ra nơi này xem như là một nơi nào, không giống phòng ngủ, cũng không giống phòng khách, bởi vì trạng thái dừng lại trong quá trình sửa chữa nhà cửa, sơn trắng trên tường cũng hiện ra hai loại cảm giác cổ xưa bất đồng.
Không gian bốn phương này nối liền với một lối đi nhỏ, lối đi nhỏ không có cửa sổ, một mảnh đen kịt, nối liền với vị trí của bọn họ, giống như cổ họng nối liền với khoang miệng.
Thanh Dương dùng kiếm gỗ đào trong tay, lặng lẽ chỉ chỉ trên mặt đất.
Mọi người cúi đầu nhìn, trên mặt đất phủ kín bụi bặm có một chuỗi dấu chân rõ ràng, kéo dài đến đầu kia hành lang u ám không ánh sáng.
Ánh mắt Thanh Dương đỏ lên, giật giật môi: “Là sư đệ của tôi......”
Khâu Đoan Minh cảnh giác quan sát bốn phía, thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, trên người ngươi có thứ gì sư đệ ngươi đã dùng qua không? Tôi dùng phương pháp tìm vật tìm tòi trước.”
Thanh Dương giơ kiếm gỗ đào trong tay lên: “Kiếm của hắn”.
Thời Tiện Ngư lúc này mới phát hiện, Thanh Dương cầm chính là kiếm của Thanh Hòa, mà kiếm của hắn vẫn treo ở trên lưng.
Khâu Đoan Minh lại thi triển pháp thuật, lấy lá bùa ra gấp đôi vài cái, nhẹ nhàng thổi một cái, lá bùa kia liền hóa thành một con bướm, trước tiên bay hai vòng quanh thanh kiếm gỗ đào của Thanh Hòa, sau đó chậm rãi bay về phía lối đi nhỏ.
Nhưng lối đi bên kia quá tối, quá tối, bươm bướm cơ hồ vừa tiến vào khu vực bên kia liền khó nhìn rõ.
Thời Tiện Ngư vừa định hỏi làm sao bây giờ, lúc này Khâu Đoan Minh bỗng nhiên phất tay vẩy ra thứ gì đó, cất tiếng hét lớn: “Mau đuổi theo!”
Mọi người không cần nghĩ ngợi vọt vào hành lang!
Mảnh hắc ám kia trong nháy mắt biến thành màu đen bình thường, mà không còn là màu đen giống như vừa rồi bị thứ gì đó che đậy, Thời Tiện Ngư cảm thấy điều này có liên quan đến thứ Khâu Đoan Minh rải ra.
Bọn họ dừng lại trước một đoạn cầu thang, Khâu Đoan Minh ngẩng đầu, ý bảo mọi người nhìn lên.
Góc cầu thang phía trên lộ ra một đôi chân mang giày, mà bươm bướm đã khôi phục thành lá bùa lẳng lặng nằm dưới đôi chân kia.
“Thanh Hòa!”
Thanh Dương xông lên, nâng Thanh Hòa đang hôn mê dậy.
Trên người Thanh Hòa có chất lỏng dính màu đen, một tầng da thật dày, vả lại còn tí tách rơi xuống, một ít nhỏ ở trên người Thanh Dương, hắn hồn nhiên không biết, chỉ đỡ sư đệ xuống lầu.
Khâu Đoan Minh thấy thế, lập tức đem Thiện Tuệ Tử cùng Thời Tiện Ngư hộ ở phía sau, nghiêm nghị nói: "Anh nếu không thể đem tà vật trên người khu trừ sạch sẽ, mặc dù hiện tại đem sư đệ anh cứu ra ngoài, tôi dám khẳng định chậm nhất không vượt qua tối mai, anh cùng sư đệ anh như thường sẽ lại bị quỷ quái dẫn trở về!"
Mặt Thanh Dương lộ vẻ mờ mịt, tựa hồ nghe không hiểu Khâu Đoan Minh nói gì.
Nhưng mà ở Khâu Đoan Minh bên này góc nhìn bên trong, những kia màu đen đồ vật đã chảy vào thanh hòa ánh mắt, như con sâu như vặn vẹo lấy, xâm chiếm lấy, thẳng đến chiếm cứ toàn bộ hốc mắt --
Hai mắt Thanh Hòa biến thành một cái lỗ đen kịt, tình huống của Thanh Dương cũng không khá hơn chút nào.
“Hắn không nhìn thấy những thứ màu đen trên người mình.” Thiện Tuệ Tử nhíu mày nói.
Khâu Đoan Minh sắc mặt khó coi trả lời: "Hơn nữa, những thứ kia giống như sẽ ảnh hưởng hắn suy nghĩ, kế tiếp chúng ta phải cảnh giác lẫn nhau, để tránh cũng dính vào những thứ kia."
Thời Tiện Ngư nhớ tới tấm Tịnh Khí Phù vừa rồi của mình coi như có tác dụng, đứng ra nói: "Bằng không, để tôi thử xem?"