Nếu là trốn tìm thì nhất định có người tìm, có người trốn.
Nếu như ván thứ nhất là quỷ quái trốn đi, bọn họ phụ trách tìm, như vậy ván thứ hai nên là bọn họ trốn, quỷ quái tới tìm.
Thời Tiện Ngư nghi hoặc quan sát bốn phía: “Nơi này khắp nơi đều là lệ khí tà ác, cố tình tìm không ra vị trí chính xác của nó, giống như chỗ nào cũng có nó, lại chỗ nào cũng không phải là nó, nó có thể cố ý ẩn nấp hành tung, chờ chúng ta trốn tốt mới có thể đi ra?”
Khâu Đoan Minh và Thiện Tuệ Tử nghe xong đều như có điều suy nghĩ.
"Dựa theo ý của cô, ban ngày chúng ta vô luận như thế nào cũng tìm không ra nó?" Thiện Tuệ Tử liếc về phía Khâu Đoan Minh: "Nhưng ban ngày trong trẻo, dương thịnh mà âm suy, là thời cơ tốt nhất để đuổi quỷ bắt yêu, Khâu đạo trưởng, anh thấy sao?"
Khâu Đoan Minh bất đắc dĩ cười: “Tôi cũng muốn bắt nó vào ban ngày, nhưng theo tôi được biết, quả thật chưa từng có ai phát hiện ra nó vào ban ngày.”
“Quỷ này quả thực xảo trá.” Thiện Tuệ Tử nhíu mày nói.
“Thử tìm trước đi.” Khâu Đoan Minh cười nhạt: “Theo ý của đạo trưởng, quỷ này muốn chơi trốn tìm với chúng ta, vậy chúng ta cũng phải tìm một chỗ ẩn thân mới được.”
Thời Tiện Ngư và Thiện Tuệ Tử gật đầu.
Ba người tiếp tục tìm kiếm ở lầu hai, Khâu Đoan Minh mở từng cửa sổ ra, ánh sáng sáng ngời, tất cả mọi thứ trong phòng đều hiện ra rõ ràng.
Nơi này thật sự không có chỗ nào có thể giấu người, trận hỏa hoạn lúc trước đã đem toàn bộ có thể đốt sạch sẽ, sau đó công nhân sửa chữa ở chỗ này làm việc vài ngày liền truyền ra tin tức có ma ám, cho nên trong lầu chỉ còn lại một ít gỗ vụn, gạch, thùng sơn, còn có mấy cái thang chữ Nhân rỉ sét.
Tìm xong lầu hai đi lầu ba, lầu ba so với lầu hai càng trống không, cái gì cũng không có, da tường hun đen, cửa sổ cũng rách, ước chừng là bởi vì công trình sửa chữa còn chưa tiến hành đến lầu ba thì các công nhân đã rút lui toàn bộ.
Họ quay trở lại tầng một và không có gì.
Thời Tiện Ngư đứng bên cửa sổ lầu một, nhìn bốn phía, nói: “Nơi này thật không giống như là một nhà ba người ở, lầu hai bị ngăn ra bảy tám phòng, lầu một lại là hai gian lớn, ở giữa dùng một lối đi nhỏ nối liền, kết cấu thật kỳ quái.”
Khâu Đoan Minh nghe lời cười cười, nói: “Nam chủ nhân ở đây là một nhiếp ảnh gia, lầu hai ngăn cách nhiều phòng, là để tiện bố trí, nữ chủ nhân là thợ trang điểm, đồng thời cũng phụ trách tiếp đãi khách nhân. Gian phòng rộng mà cô nhìn thấy, ban đầu là nơi để các loại quần áo, cũng là nơi bốc cháy đầu tiên.”
Thời Tiện Ngư lần nữa quan sát bốn phía: "Như vậy là thông suốt rồi, nơi nhập môn là phòng khách, thuận tiện có thể trưng bày ảnh chụp, xuyên qua hành lang chính là phòng hóa trang, phòng thay quần áo, trang điểm xong thay quần áo là có thể lên lầu chụp ảnh... Như vậy lầu ba mới xem như là nơi sinh hoạt thường ngày chân chính của gia đình này đi?"
Khâu Đoan Minh gật đầu: “Hẳn là như vậy.”
Thời Tiện Ngư lại hỏi: “Khâu đạo trưởng hình như rất quen thuộc với nơi này? Những gì ngài nói, trong sổ tư liệu nhân viên đưa cho chúng tôi không có viết đâu.”
Khâu Đoan Minh ngẩn người: “Không viết sao?”
“Không có.” Thời Tiện Ngư lấy từ trong túi vải ra phần tư liệu kia: “Chẳng lẽ là tôi xem sót?”
Thiện Tuệ Tử liếc Khâu Đoan Minh: “Quả thật không viết.”
Khâu Đoan Minh cầm lấy phần tư liệu trong tay Thời Tiện Ngư, tùy ý lật xem: “Thật đúng là không có viết a...... Là như vậy, tôi đại khái sáu bảy năm trước, cùng sư huynh đệ tới nơi này, lúc ấy phụ cận còn có mấy cư dân chưa phá bỏ và dời đi nơi khác, hỏi thăm một chút liền biết tòa nhà này nguyên lai là nhà chụp ảnh gia đình, chuyên môn chụp ảnh cho trẻ con, xích đu bập bênh trong sân cũng dùng để dỗ trẻ con.”
Thời Tiện Ngư giật mình: “Thì ra trước kia Khâu đạo trưởng từng tới đây.”