“Ngọn lửa kia xuất hiện thật đúng lúc, bằng không quái vật khẳng định trực tiếp nhào tới...”
Thời Tiện Ngư sờ sờ mặt hắn, lại sờ sờ ngực, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là người bùn sau khi mở ra linh trí, lại kích phát ra dị năng gì sao..."
Cô sờ loạn khắp nơi, thử cù hắn, miệng nói: “Để tôi kiểm tra một chút.”
Nhưng hình như hắn không sợ ngứa, ngồi không nhúc nhích.
Cô cố ý trêu chọc hắn, tiếp tục sờ xuống.
Lúc này, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ vô hại toàn cục -- lúc trước lúc nặn người bùn, nàng không có nhéo...
Đây cũng là chuyện đương nhiên đi? Nếu quả thật chụp hồ lô họa biều nặn ra mới càng thêm kỳ quái đi? Huống hồ... cô cũng không biết thứ đó của rồng trông như thế nào.
Nếu phía dưới chỉ có không khí, trêu đùa như vậy dường như cũng không có nhiều ý nghĩa.
Thời Tiện Ngư phẫn nộ thu tay về.
Lại ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt quen thuộc kia tuy rằng thủy chung vẫn duy trì mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt... giống như không thân thiện lắm?
...... Tức giận sao?
Vẫn là đừng làm rộn hắn, vốn tính tình đã lớn, chọc giận lại chạy mất thì làm sao bây giờ?
Thời Tiện Ngư không sờ loạn, yên lặng giúp hắn sửa sang lại vạt áo lộn xộn, sau đó quy củ củ ngồi ở trong lòng hắn.
Cứ như vậy ngồi ba năm phút, tư thế dần dần lười nhác, thắt lưng không thẳng, ngực cũng không thẳng, thời gian quá gian nan, cô lại nhếch chân lên, thoải mái nằm trên người hắn.
Thị Thần hơi không thể nghe thấy nhíu nhíu mày.
Hắn chỉ một đoạn thời gian không nhìn chằm chằm cô, cô làm sao lại tản mạn thái quá như vậy, dáng vẻ như vậy làm gì có nửa điểm khí chất thần tiên, thật sự là... Ai!
Người nào đó ở trong lòng đấm ngực dậm chân.
Thời Tiện Ngư tất nhiên là cái gì cũng không biết, nàng vểnh chân nhoáng lên một cái, thở dài nói: "Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, phải đợi thật lâu mới có thể trời tối..."
Tuy rằng mang theo điện thoại di động cùng máy tính bảng giết thời gian, thế nhưng, không biết có phải bị khí tràng quỷ quái ảnh hưởng hay không, từ sau khi quỷ quái xuất hiện, điện thoại di động cùng máy tính bảng đều không có tín hiệu.
Chỉ có thể chơi game offline.
Các đạo hữu đều hết sức chuyên chú bắt quỷ, tình cảnh này chơi trò chơi, lương tâm Thời Tiện Ngư không qua được, cô quyết định thái độ đoan chính, mở điện thoại di động ra, lấy ra ảnh chụp ngày hôm qua tiếp tục nghiên cứu manh mối.
Cô chụp rất nhiều ảnh, có ngoại hình tòa nhà, có bố cục sân vườn, có xích đu, hố cát, thùng sơn khô cứng, thang chữ Nhân rỉ sét loang lổ...
Lật album lên phía trước, là đống tập tranh và đồ chơi trong rương sắt, cũng là những bức ảnh đầu tiên cô chụp được sau khi tới đây.
Thời Tiện Ngư nhìn mấy bức tranh kia, nhẹ giọng nói thầm: “Vẽ tuy rằng rất xấu, nhưng còn rất tỉ mỉ, ví dụ như khung vuông này hẳn là cửa sổ, trong khung vẽ một cái xích đu, cho nên cảnh tượng trong bức tranh này phát sinh ở một căn phòng có thể nhìn thấy xích đu...... Vậy thì nên là lầu một.”
Nếu có thể suy luận như vậy, vậy có phải cô cũng có thể phân tích ra cảnh tượng thực tế trong những bức tranh khác không?
Thời Tiện Ngư nhất thời hăng hái, bắt đầu cẩn thận quan sát từng bức tranh thiếu nhi, không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.
Nhưng tranh thiếu nhi, dù sao cũng là tranh thiếu nhi, bút pháp non nớt, đường nét đơn giản, một ít điểm đen đột ngột, một ít cuộn dây tán loạn, trừ phi hỏi bản thân bức tranh, nếu không rất khó đoán ra chân ý trong tranh.
Thời Tiện Ngư nhìn hơn nửa ngày, nhìn đến đau đầu, sau đó nghĩ đến, cho dù biết rõ ràng cảnh tượng trong những bức tranh này, tựa hồ đối với bắt quỷ cũng không có tác dụng gì, cũng không dậy nổi Càn Kình.
Cô nằm trong lòng Thị Thần, chán đến chết lật album ảnh.
Lật từ phía sau, lật đến tấm cuối cùng, lại lật từ phía sau về phía trước......
"Khi còn bé tôi có vẽ kém thế nào đi nữa, cũng phải mạnh hơn cái này chứ?... Cả người đầy bơ mứt hoa quả, vẽ như bùn, tô màu đỏ phỏng chừng không kém máu lắm..."