“Mau ngồi xổm xuống a.” Thời Tiện Ngư nói: “Bằng không để cho người ta nhìn thấy, Thị Thần cư nhiên không nghe đạo trưởng nói, thật kỳ quái.”
Cô lại thở dài: “Em thật sự mệt mỏi quá, hai ngày nay không được nghỉ ngơi.”
Bạch Long nghĩ thầm quên đi, cần gì đêm hôm khuya khoắt ở ven đường cùng cô tranh giành cái này?
Hắn ngồi xổm xuống.
Thời Tiện Ngư bò lên, vui vẻ ôm chặt cổ hắn, thổi vào lỗ tai hắn: "Anh tên là gì?"
Hắn có loại xúc động muốn lập tức ném cô xuống.
Cô nằm sấp trên lưng hắn nói: “Nếu, em nói là nếu... nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, muốn sinh con, sẽ sinh người ra, hay là sinh ra rồng?”
Bước chân hắn cứng ngắc, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Cô nói: "Nếu là một nửa rồng và một nửa người, thì đó sẽ là nửa trên nửa dưới, hay nửa trái nửa phải?”
Hắn thật sự nhịn không được, đột nhiên đứng thẳng!
Thời Tiện Ngư lập tức trượt xuống đất, ngã không đau, nhưng cả người bối rối.
Hắn vốn định dùng lời lẽ chính trực nhắc nhở cô không nên hồ ngôn loạn ngữ, nhưng nhìn thấy cô ủy khuất bĩu môi, nhất thời lại không biết nên nói cô cái gì cho phải.
Thời Tiện Ngư vẻ mặt thất vọng: "Em đã nói là'nếu'rồi... cũng không phải sự thật, em nghĩ cũng không được sao..."
Lời nói kết thúc, lộ vẻ ủy khuất.
Hắn: “......”
Rất khó chịu.
Lại bất đắc dĩ.
Có chút đau lòng.
Còn rất nghẹn khuất.
Hắn không biết mình đang nghẹn khuất cái gì, lý trí nói cho mình biết hẳn là cách cô rất xa, nhưng nhìn co ngồi dưới đất thương tâm, hắn lại...
Than ôi!
Hắn hít sâu một hơi, khom lưng ôm lấy cô, yên lặng đi về phía trước, trong lòng không khỏi tự hỏi mình: Tại sao lại như vậy?
Thời Tiện Ngư ở trong lòng hắn ngừng ủy khuất, tiếp tục hỏi: "Nếu sinh con, sẽ là thai sinh, hay là trứng sinh a? Cũng không thể một nửa thai sinh một nửa trứng sinh.”
Bạch Long: “......”
Thời Tiện Ngư nhanh chóng ôm cổ hắn: “Không phải anh lại muốn ném em xuống đất chứ?”
Hắn hít sâu, hít sâu, lại hít sâu...
Vẻ mặt Thời Tiện Ngư cảnh giác, hai tay ôm chặt hơn.
Hai người giằng co thật lâu, hắn thở ra một hơi, rốt cục mở miệng: "Bạch Hô Xuyên.”
Thời Tiện Ngư giật mình, sau đó hiểu được, đây là tên của hắn.
Cuối cùng cô cũng biết tên hắn.
Lúc này, bên cạnh người đi bộ trên đường bỗng nhiên nhảy ra một đám trẻ con, hì hì ha ha chạy tới, vừa chạy vừa cười: "Yêu đương, yêu đương, hai người này đang yêu đương!”
Thời Tiện Ngư sửng sốt, đột nhiên từ trong lòng Thị Thần nhảy xuống, đuổi theo mấy đứa trẻ phía trước: "Các ngươi đứng lại!"
Thị Thần không rõ cho nên, mắt thấy cô chạy, đành phải đuổi theo.
Đứa bé chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy được mấy trăm mét, Thời Tiện Ngư cũng không chậm, đuổi theo một cô bé rơi ở phía sau cùng trong đám trẻ này, một tay túm lấy cổ áo đối phương.
Đám tiểu hài tử này lại còn rất có nghĩa khí, một người bị bắt, những đồng bọn khác toàn bộ dừng lại, do dự không biết có nên tiếp tục chạy hay không.
Thị Thần hỏi: "Bắt bọn họ làm gì?”
"Bọn họ một đám trẻ con, hơn nửa đêm chạy bên lề đường, thật nguy hiểm a." Thời Tiện Ngư nắm lấy cô bé trong tay hỏi: “Vì sao không về nhà?”
Tiểu cô nương thanh âm giòn tan, trả lời: "Chúng ta muốn đi nhà ma thám hiểm!"
Xa xa một tiểu nam hài càn rỡ kêu gào: "Cô là ai xen vào việc của người khác! Buông Tiểu Hi ra!”
Phỏng chừng tiểu nam hài này là người dẫn đầu, hắn lầm bầm, những hài tử khác đều lầm bầm theo, ầm ĩ đến mức Thời Tiện Ngư đau đầu.
Cô nhẫn nại nói: "Bây giờ muộn quá rồi, các cậu mau về đi, nếu không lát nữa không có xe, các cậu muốn về nhà cũng không về được.”
Cậu bé kêu lên: "Ông tưởng chúng tôi ngốc sao, đi nhà ma đương nhiên phải đi ban đêm, ban ngày lại không thấy quỷ!"
Những đứa trẻ khác ồn ào: “Đúng vậy! Cô tưởng chúng tôi ngốc sao!”
Thời Tiện Ngư túm lấy cô bé kia đột nhiên thét chói tai: “Chị kéo tóc em rồi!”