Hứa tiểu thư trong phòng ầm ĩ dữ dội như vậy, ngay cả vợ chồng Hứa quận thủ cũng hết đường xoay xở, Thẩm Tiêu lại luôn miệng nói mình có biện pháp.
Hứa Thanh Phong cảm thấy khó xử, do dự hỏi Hứa phu nhân: “Mẫu thân, bằng không...... thả muội muội ra trước? Nếu không được, lại nhốt trở về.”
Ánh mắt Hứa phu nhân liếc Thẩm Tiêu, im lặng nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng: “Nếu đạo trưởng nói có biện pháp, vậy thả ra đi.”
Hứa đại nhân vừa nghe phu nhân lên tiếng, lập tức sai người hầu trong viện: “Còn thất thần làm gì, mau thả tiểu thư ra.”
Người hầu nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa gỗ chạm trổ màu đỏ sậm mở ra, một nữ tử tuổi thanh xuân đứng ở trước mắt mọi người, cô mặt hạnh má đào, son môi răng khểnh, một thân áo cưới màu đỏ khiến cô nhìn qua so với hoa đào tháng ba còn minh diễm động lòng người hơn.
Thời Tiện Ngư cảm thấy mình hôm nay thật sự là mở mang kiến thức. Tuy rằng trước kia cũng có người khen cô xinh đẹp, nhưng hôm nay gặp Hứa phu nhân, lại gặp Hứa tiểu thư, Thời Tiện Ngư cảm thấy mình thật sự chỉ là thanh tú mà thôi.
Trong đôi mắt như thu thủy của Hứa tiểu thư có chút giật mình, tựa hồ cũng không ngờ tới, Thẩm Tiêu nói muốn thả, người trong nhà lại thật sự thả cô ra.
Trước mắt ngoại trừ cha mẹ, huynh trưởng quen thuộc, còn có ba người đạo sĩ kỳ quái.
Đạo sĩ đứng ở phía trước nhất, lớn tuổi nhất, nhìn qua bộ dáng ổn trọng đoan chính, một thân hạo nhiên chính khí. Hắn từ trong tay áo móc ra cái gì, hai ngón tay cùng giơ lên, trong miệng lẩm bẩm, sau đó vung ngón tay lên hướng cô!
Trên ngón tay trống rỗng kia xuất hiện một sợi tơ hồng tinh tế, một đầu sợi tơ hồng ở trên tay hắn, một đầu khác quấn lấy eo cô -
Nhưng rất kỳ quái, cô một chút cảm giác cũng không có.
Những sợi tơ hồng kia giống như không tồn tại, buộc vào eo cô lập tức không thấy bóng dáng, cô cũng không có bất kỳ cảm giác trói buộc nào.
"Đây là thủ thuật che mắt gì vậy?" Cô cả kinh, nhịn không được đi một vòng, vẫn không tìm thấy sợi chỉ trên người.
“Đây không phải thủ thuật che mắt.” Ánh mắt Hứa phu nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Tiêu, ngữ khí bình thường: “Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là một biện pháp khí hộ thân.”
“Ánh mắt Hứa phu nhân không tầm thường.” Thẩm Tiêu khẽ gật đầu: “Đây là pháp khí luyện chế, sau khi buộc vào người, chỉ cần Hứa tiểu thư gặp nguy hiểm, tại hạ có thể lập tức biết được, nếu có yêu vật muốn hại Hứa tiểu thư, sợi dây này cũng sẽ làm đối phương bị thương.”
Tư thái Hứa phu nhân mặc dù trước sau lãnh ngạo, lúc này đối với Thẩm Tiêu cũng đã có chút bội phục: “Chúng ta có tài đức gì, không dám kêu đạo trưởng xuất ra pháp bảo quan trọng như thế.”
Thẩm Tiêu thoải mái trả lời: “Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng người.”
Hứa phu nhân khóe miệng khẽ nhếch, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi đi tới bên người Hứa tiểu thư, đỡ lấy bả vai nữ nhi nói: “Đây là nữ nhi của ta, Hứa Tương Vân. Nào, Tương Vân, còn không mau cám ơn đạo trưởng? Thanh Phong, con cũng cùng muội muội con cám ơn đạo trưởng.”
Hai huynh muội cùng khom người thở dài với Thẩm Tiêu.
Hứa phu nhân nói: "Hồ yêu xuất quỷ nhập thần, mới đầu mỗi tháng cưới vợ một lần, mấy tháng gần đây dần dần càn rỡ, cứ cách mười ngày lại phải cưới vợ, vả lại mỗi lần không chỉ cưới một vị tân nương, phàm là nữ tử được nó chọn trúng, ban đêm sẽ tự động thay áo cưới, nếu là mạnh mẽ cởi ra, sẽ phải chịu đau đớn cắt da, nỗi khổ lột da."
Thời Tiện Ngư nghe được kinh hãi: “Cái áo cưới này không có biện pháp cởi ra sao?”
Hứa Tương Vân nói: "Có thể nghĩ biện pháp chúng ta đều nghĩ, dùng kéo cắt, dùng hỏa thiêu, nhưng là vừa đụng tới quần áo tựa như đụng tới ta da thịt của chính mình, đau muốn chết!"