Thời Tiện Ngư kinh ngạc.
Đây là tiếng cầu nguyện, vô số lời cầu nguyện, toàn bộ đặt ở trong pho tượng đá diện mạo không kinh người này.
Thì ra thật sự có người bằng sức một mình tu thành thần, có lẽ hắn cũng không có năng lực thông thiên như thần phật, nhưng trong lòng dân chúng Thanh Sơn thành, Dạ Du đạo nhân chính là thần bảo hộ của bọn họ, Dạ Du đạo nhân không gì không làm được.
Đây không phải là cầu nguyện thổ lộ với cô, nhưng Thời Tiện Ngư nghe những tiếng cầu nguyện này, lại không khỏi có chút cảm động...
Trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một ý niệm, đó chính là vô luận lần này có thể diệt trừ hồ yêu hay không, cô đều hy vọng Dạ Du đạo nhân rời đi có thể trở về, hy vọng hắn nghe một chút những khẩn nguyện này, nhìn một chút những người tín nhiệm hắn ở đây.
“Đạo trưởng?” Hứa Thanh Phong lên tiếng hỏi: “Tượng đá này...... có vấn đề gì sao?”
Thời Tiện Ngư hoàn hồn, hướng hắn ôn hòa cười cười: “Không có gì, chúng ta đi tiếp đi, cách Dư gia còn có bao xa?”
"Gần đến rồi, ngay phía trước."
Thời Tiện Ngư tiếp tục đi theo Hứa Thanh Phong.
Cũng không biết có phải được khích lệ hay không, đi đứng lại có khí lực, trong lòng cũng tràn đầy nhiệt tình, muốn vì dân chúng nơi này làm chút gì đó.
Trên đường cô lại liên tục gặp mấy pho tượng đá, có cao có thấp, có béo có gầy, không chỗ nào không phải là Dạ Du đạo nhân.
Người dân nơi đây có thói quen đặt một tượng đá trước cửa nhà, giống như thế giới của Thời Tiện Ngư, mọi người thích dán chữ Phúc.
Đến Dư gia, hai người không trực tiếp đi vào.
Thời Tiện Ngư đứng ở ngoài viện, thấy trên tường viện có một tượng đá nho nhỏ của Dạ Du đạo nhân, người ở trong viện tựa hồ hy vọng làm chuyện này để được phù hộ, nhưng hồ yêu vẫn làm cho bọn họ lo lắng, không biết làm sao.
Trong viện, có một người đàn ông đang cố gắng dùng gạch bịt kín cửa phòng củi, còn có một người phụ nữ đang giúp hắn ta, vừa bận rộn, vừa oán giận: “Chuyện này phải lăn qua lăn lại đến khi nào?Đã sớm khuyên con gả đến nhà anh họ con, bất luận thế nào giữ được tính mạng mới quan trọng!”
Trong phòng củi truyền đến giọng nói của cô gái trẻ: “Hắn đã cưới ba lần rồi! Con tái giá thì tính là chuyện gì? Con không lấy chồng! Con cho dù bị hồ yêu ăn thịt cũng không lấy hắn!”
Người đàn ông mắng: “Nói bậy bạ gì vậy! Lão tử nuôi con lớn như vậy là để lấp đầy bụng cho hồ yêu?!”
Cô gái không lên tiếng nữa.
Phụ nữ bên ngoài cũng không phàn nàn.
Nam nhân tiếp tục dùng gạch đá xây thành tường kiên cố, chỉ là hốc mắt bất tri bất giác biến đỏ.
Thời Tiện Ngư cắn cắn môi, trong lòng nói không rõ là loại tư vị gì, im lặng thật lâu sau, nói với Hứa Thanh Phong: “Tôi có chút mệt mỏi, chúng ta trở về đi.”
Hứa Thanh Phong gật gật đầu, lĩnh thì Thời Tiện Ngư trở về.
Lúc trở về, hai người vừa vặn gặp vị khách quý kia đi ra, Hứa đại nhân cùng Thẩm Tiêu đứng ở cửa viện tiễn đối phương rời đi, bởi vì Hứa Thanh Phong cùng Thời Tiện Ngư trở về, không khỏi lại hàn huyên giới thiệu một phen.
Thời Tiện Ngư không yên lòng đáp lại, mơ hồ nghe bọn họ giới thiệu cô là sư muội của Thẩm Tiêu, thân phận này cũng thích hợp, đỡ cho cô không nói rõ lai lịch của mình.
Sau đó lời nói ước chừng là khen tặng cô trẻ tuổi xinh đẹp, cô không cẩn thận nghe, trong đầu đều nghĩ đến tình cảnh đôi cha mẹ Dư gia kia đem con gái phong vào phòng củi.
Đợi đến khi khách quý đi rồi, Thẩm Tiêu cùng cô trở về sương phòng, Thẩm Tiêu hỏi cô: “Lâm Uyên đâu?”
Thời Tiện Ngư dừng lại dưới chân, ngẩng đầu nhìn về phía sương phòng phía trước không hề có động tĩnh --
Không thể nào, không thể nào? Lâm Uyên đến bây giờ cũng không trở về?!