Trong phòng Thời Tiện Ngư trong lòng ngọt ngào, ngủ không yên.
Cô trở mình, nhớ tới ánh mắt Lâm Uyên bình tĩnh nhìn mình, chăm chú như vậy, nghiêm túc như vậy, giống như trong đôi mắt màu vàng xinh đẹp kia của hắn chỉ có thể chứa một mình cô.
Cô lại trở mình, nhớ tới Lâm Uyên cầm tay mình, động tác nhẹ nhàng như vậy, lòng bàn tay ấm áp như vậy, giống như muốn cùng cô tay trong tay cả đời ân ân ái ái không chia tay.
Cô đem toàn bộ mình nhét vào trong chăn, a a a trong lòng có một tiểu nhân nhi đang thét chói tai!
Thật kích động!
Sẽ là ý tứ mà cô hiểu sao?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, rốt cục cũng có nam tử thích cô! Tuy rằng không phải nhân loài... Nhưng, cô không ngại, tình yêu thần thánh như vậy, vốn không nên bị chủng tộc hạn chế!
Cũng không biết, cùng yêu thú nói chuyện yêu đương cần chuẩn bị những gì, nhân sinh quan, giá trị quan, còn có kích thước gì đó có thể phù hợp sao? Ai...... Có phải hơi quá nhanh không?
Xác định quan hệ nhanh như vậy, có phải có chút không đủ rụt rè hay không?
Hơn nữa hắn còn mất trí nhớ, vạn nhất trước kia hắn có phối ngẫu thì làm sao bây giờ? Lỡ như ngay cả đứa bé cũng có thì làm sao bây giờ?
Thật sầu người!
Thời Tiện Ngư lăn tới lăn lui trong chăn, nhất thời vui vẻ, nhất thời ưu sầu, đủ loại cảm xúc ùn ùn kéo đến, khó có thể ngủ.
Rồi sau đó cô lại nghĩ, mình có thể sống bao lâu cũng khó nói, một khi không có nguyện lực chống đỡ, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ đi gặp Tằng Tằng gia gia, cho nên cần gì phải suy nghĩ cái gì thiên trường địa cửu chứ?
Làm người, quan trọng nhất là quý trọng trước mắt! Tận hưởng hiện tại!
Vừa nghĩ như vậy, cô nhất thời cảm thấy mình rộng rãi, ngay cả kết cấu nhân sinh cũng giống như lớn lên.
Thời Tiện Ngư chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ đi, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp......
…………
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Thời Tiện Ngư trằn trọc, không hiểu sao ngủ không được. Kỳ quái, rõ ràng rất buồn ngủ, sao lại không ngủ được?
Giống như có chút quá mức an tĩnh, yên tĩnh đến...... Trong lòng cô sợ hãi.
Cái loại cảm giác bị âm thầm nhìn trộm này loáng thoáng đã trở lại... Bên chân bàn, trên xà nhà, sau bình phong, còn có cửa sổ và khe cửa, bốn phương tám hướng đều giống như có thứ gì đó đang nhìn cô.
Có chuyện gì vậy?
Thời Tiện Ngư thật sự ngủ không nổi nữa, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này rất không dễ chịu, sau lưng phát lạnh, ổ chăn cũng không ấm áp nổi.
Cô ngồi dậy, xuống giường mang giày, bên giường có một cái chân đạp, vừa đặt chân lên chuẩn bị mang giày, liền thấy trên ghế gỗ nhô lên một khối, mặt ngoài gỗ có một tầng màng mỏng mở ra, sau đó lộ ra một con mắt to bằng bàn tay!
Thời Tiện Ngư: “......”
Cô làm bộ như không nhìn thấy, đi giày xong, đứng dậy đi về phía cửa.
Mới vừa đi hai bước, nhìn thấy trong phòng gạch trên mở ra hai ba con mắt, những con ngươi kia đảo quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô.
Thời Tiện Ngư nhìn về phía cửa phòng, trên cửa cũng có mấy con mắt, dư quang của cô đảo qua, phát hiện trên tường, trên bàn đều có mắt, cô ngừng thở, thoáng ngẩng đầu --
Trên xà nhà, tất cả đều là ánh mắt!
Thời Tiện Ngư cảm thấy cô không được.
Đầu gối mềm nhũn không dùng được sức, cô hiện tại một bước cũng không bước ra được, coi như là bước ra, cô cũng không dám lấy tay đi đụng cánh cửa có mắt kia!
"Cứu... cứu mạng..." Cô chậm rãi hít vào, siết chặt nắm tay, dùng hết sức lực toàn thân hô to, “Cứu mạng!”
Tiếng thét chói tai xuyên qua phòng, không chỉ khiến Lâm Uyên và Thẩm Tiêu nghe thấy, tất cả mọi người từ trên xuống dưới Hứa gia đều nghe thấy!
Cửa phòng thình thịch một tiếng bị phá vỡ!
Lâm Uyên là người đầu tiên xuất hiện ở cửa, Thời Tiện Ngư vừa thấy hắn tựa như có lá gan, cũng mặc kệ, có thể giẫm lên ánh mắt trên mặt đất hay không, trong miệng a a a liền nhào vào trong lòng hắn!