Ông chủ Ngô cười xua tay: “Thẩm đạo trưởng khách sáo rồi! Ngài là vì an nguy của toàn bộ Thanh Sơn thành, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của tôi. Ngài nhìn xem, mấy bộ này dùng bộ nào thích hợp?”
Thẩm Tiêu gật đầu, tiến lên xem xét mấy bộ áo cưới đỏ thẫm kia.
Thời Tiện Ngư đi theo sau Thẩm Tiêu, âm thầm đánh giá ông chủ họ Ngô này.
Nói như thế nào nhỉ, người này khoảng ba mươi tuổi, mắt phượng, mũi ưng, thân hình thon gầy, mặc một thân trường sam tơ lụa màu xanh sẫm, trên tay đeo kim sức cùng cờ lê phỉ thúy, toàn thân phú quý.
Chỉ là trên mặt biểu tình nịnh nọt đến khoa trương, nụ cười quá lớn, lộ lợi ra, trong mắt cười đều lộ ra một loại thương nhân cũ tham lam, làm cho cô cảm giác rất không thoải mái.
“Hứa phu nhân, phiền gọi Hứa tiểu thư tới một chuyến, chúng ta cần so sánh những áo cưới này, xem bộ nào thích hợp.” Thẩm Tiêu nói với Hứa phu nhân.
Hứa phu nhân ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì, tiện tay đưa tới một người hầu, phân phó mời Hứa tiểu thư lại đây.
Hứa Tương Vân rất nhanh đã tới.
Bộ đồ cưới trên người cô đã mặc ba ngày, bởi vì không thể cởi ra, bình thường rửa mặt ngủ đều mặc ở trên người, đến bây giờ lại một chút nếp nhăn cũng không có, vẫn ngăn nắp mới tinh, tôn lên dung nhan trời sinh của cô càng thêm xinh đẹp chói mắt, cả người chân thành mà đến, giống như một cành hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương.
Chẳng qua hoa mẫu đơn rõ ràng tâm tình không tốt, lúc vào cửa trừng mắt liếc Thẩm Tiêu một cái.
“Mấy ngày không gặp, Hứa tiểu thư dung nhan càng xinh hơn trước, quả nhiên là tuyệt sắc vô song a.” Ngô lão bản cười khen tặng.
Hứa Tương Vân hơi qua loa cúi người hành lễ: “Tư thế bồ liễu, không dám nhận Ngô lão gia khen ngợi, Hoàng quý phi nương nương thân mang dị hương, hương thơm say lòng người, mới thật sự là tuyệt sắc vô song.”
Hứa đại nhân nói: “Tiểu Vân à, Thẩm đạo trưởng muốn phỏng chế áo cưới trên người con, con mau tới đây để tú nương nhìn cho kỹ.”
Hứa Tương Vân nghe xong, cúi đầu đi tới chính giữa phòng.
Bộ dáng cô không nói lời nào, nhìn qua nhìn lại có vài phần đoan trang hiền thục mà Hứa Thanh Phong nói.
Bà chủ Ngô mang đến tú nương thập phần có kinh nghiệm, tiến lên nhanh chóng kiểm tra cổ áo, tay áo của Hứa Tương Vân, sau đó chọn ra một bộ áo cưới gần giống nhất.
Loại áo cưới này thông thường đều có kiểu dáng cơ bản, chỉ cần kiểu dáng không kém nhiều, lại thêu lên đa dạng, khâu tua rua và trân châu, là có thể phỏng theo bảy tám phần giống nhau.
Đây dù sao cũng là một công việc tỉ mỉ, Hứa phu nhân sắp xếp phòng riêng cho hai vị tú nương làm việc, một tú nương vẽ thêu trên áo cưới của Hứa Tương Vân, một tú nương khác đo dáng người cho Thời Tiện Ngư.
Những người còn lại chờ ở tiền viện phòng khách, uống nước trà, mấy người không nhanh không chậm hàn huyên.
Trong lúc nói chuyện phiếm, ông chủ Ngô lại nhắc lại chuyện cũ, cười nói với Thẩm Tiêu: "Đạo trưởng cứu bách tính Thanh Sơn thành trong nước lửa, quả nhiên là công đức vô lượng, không biết sau khi trừ yêu, yêu đan kia chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Thẩm Tiêu phát hiện người này rất cố chấp với yêu đan.
“Ngô lão gia muốn yêu đan làm gì?” Hắn hỏi.
Đối phương cười nói: “Bảo vật như vậy đương nhiên phải hiến cho Hoàng đế bệ hạ, thảo dân như ta nào dám giấu riêng.”
Lời nói này, giống như Thẩm Tiêu nếu một mình xử lý yêu đan, liền đại nghịch bất đạo.
Thẩm Tiêu vân du tứ hải, tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải là người không biết biến báo, lập tức cũng không công khai cự tuyệt, chỉ nói: “Yêu đan quả thật được cho là một bảo vật, người bình thường rất khó khống chế, nặng thì chết, nhẹ thì yêu độc nhập thể, dần dần triền miên trên giường bệnh, ta xem khí sắc Ngô lão gia không tốt, trước kia có từng tiếp xúc với yêu đan không?”
Ngô lão gia hơi sững sờ: “Chưa từng tiếp xúc, nhưng mấy năm gần đây thân thể xác tôi thực không bằng lúc trước, nhưng đạo trưởng nhìn ra tôi trên người chỗ nào không đúng?”