Cô đem lá bùa Thẩm Tiêu đưa, cẩn thận nhét vào trong cổ áo nghiêng ngực, sau đó trở lại phòng mình, lấy túi du lịch ngoài trời của cô ra, muốn tìm thứ gì đó có thể dùng được.
Nước ớt, gậy điện, dao găm, dây thừng... thu dọn lung tung một đống, không tiện mang theo, cô dứt khoát dùng dây thừng buộc chặt, sau đó quấn mấy thứ này lên đùi mình, dù sao làn váy cũng đủ rộng, từ bên ngoài nhìn không ra.
Sửa sang lại quần áo, Lâm Uyên từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một tấm vải lụa đỏ.
Thời Tiện Ngư lập tức nhận ra, đó là khăn voan đỏ phải dùng khi thành thân, đoán chừng là các tú nương mới vừa thêu xong phía trên, cố ý để cho người ta đưa tới.
Cô cầm lấy khăn voan đỏ, bừng bừng hăng hái đem chính mình che lại, vui sướng nói: "Lâm Uyên, giúp em đem khối vải này nhấc lên~"
Lâm Uyên làm theo, đưa tay vén tấm vải lên.
Đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai gò má hồng hào, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên chứa ý cười ngọt ngào, cô cười khanh khách nhìn hắn hỏi: "Có đẹp không?”
Lâm Uyên không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, bình thường cô cũng rất đẹp, bây giờ đắp một tấm vải, chẳng lẽ không giống sao?
“Đẹp.” Hắn trả lời.
"Đẹp em sẽ cho anh nhìn lại một lần~" Thời Tiện Ngư rất tươi, lại đem khăn voan thả xuống, thúc giục nói: “Lật một lần nữa, lật một lần nữa~"
Lâm Uyên lại vén khăn voan lên một lần nữa.
Vải lụa đỏ phản chiếu da thịt cô gái trắng như tuyết, ở trên mặt cô đầy sự vui mừng, đôi mắt sáng ngời kia của cô mỉm cười nhìn hắn, muốn nói còn xấu hổ, giống như lưu luyến cất giấu cùng tình ý không thể nói, loáng thoáng, Lâm Uyên giống như hiểu được chút gì đó......
Mặt hắn bắt đầu nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn, không hiểu sao lại hoảng loạn lên, ánh mắt lại giằng co trên mặt cô, bình thường.
"Đẹp..." Hắn lại nói một lần nữa.
Sau đó tay buông lỏng, khăn voan lại rơi xuống, hắn lắp bắp nói: “Lại... nhìn một lần nữa.”
Thời Tiện Ngư mừng rỡ, cười khanh khách không ngừng.
Lâm Uyên vén khăn voan lần thứ ba.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười tươi đẹp từ đuôi lông mày khóe mắt tràn ra: "Em không nói sai chứ, cảm giác không giống bình thường, đúng không?"
“Ừ...” Lâm Uyên buông xuống, bắt đầu nhấc lần thứ tư...... một lần lại một lần.
Thời Tiện Ngư bị hành động của hắn chọc cười, cười đến không dừng lại được.
Hai người ở trong phòng làm không biết mệt chơi trò chơi ấu trĩ, Thẩm Tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, cười lắc đầu, cảm thán một câu thanh xuân thật tốt.
Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến.
Thẩm Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngoài cửa phòng, Hứa Tương Vân giẫm lên con đường gạch xanh chậm rãi đến gần.
...... Sao lại tới nữa?
Thẩm Tiêu không khỏi nhíu mày. Lúc này, cô nên trốn trong phòng mới đúng.
Hứa Tương Vân lần này tới đây, giống như là cố lấy rất lớn dũng khí, dù sao, mặc dù liên tiếp bị cự tuyệt hai lần, có chút tổn thương thể diện.
Cho nên cô đi rất chậm, vẻ mặt cũng hiện ra do dự, cuối cùng đi tới trước cửa phòng Thẩm Tiêu, ngừng một hồi lâu, mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Hứa Tương Vân đi tới trước mặt Thẩm Tiêu, cắn cắn môi, mở miệng nói: "Anh có thể nói cho tôi biết, vì sao anh không muốn cưới tôi không?"
Thẩm Tiêu im lặng thở dài: “Hứa tiểu thư, tôi đã nói rồi, tôi một lòng tu hành, không có hứng thú với những chuyện khác, huống hồ tôi và cô cũng không thích hợp.”
Hứa Tương Vân nhíu mày nói: “Anh không thể giúp tôi sao? Tôi chỉ cần anh cưới tôi, mang tôi rời khỏi nơi này, nếu như anh cảm thấy tôi ảnh hưởng đến ngươi tu tiên, cùng lắm thì sau khi rời khỏi Thanh Sơn thành anh lập tức bỏ tôi!”
Thẩm Tiêu nhẫn nại hỏi cô: “Hứa tiểu thư, nếu cô muốn rời đi, trực tiếp rời đi là được, cần gì phải dây dưa với tôi chứ?”