Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 83


Hứa Tố bàng hoàng tỉnh dậy, như thể mình đang nằm mơ.
  Trong mộng khi tỉnh lại, xung quanh toàn là hương thơm ngào ngạt, khi mở mắt ra, đây vẫn là phòng ngủ của anh ta và Trần Vũ, rất thơm.
  Sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ, Hứa Tố thận trọng đưa tay ra, mu bàn tay chạm vào gò má mềm mại và mịn màng của cô, Hứa Tố đột nhiên khóc, nước mắt tuôn rơi, anh ta di chuyển cơ thể đến gần cô.
  Rồi từ từ vòng tay ôm lấy cô, anh vùi đầu vào cổ cô, lặng lẽ khóc.
  Cơ thể cô thật ấm áp, Hứa Tố ôm chặt cô như bảo bối bị mất, nhưng lại sợ đánh thức cô, không dám phát ra tiếng.
  Cô khó chịu nhúc nhích ở trong lòng, khó khăn mở mí mắt, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh ta, đột nhiên mở to mắt: “Sao vậy, Hứa Tố?”
  Ánh mắt lo lắng của cô như xuyên thấu tim anh ta.
  Hứa Tố cũng không biết đã bao lâu không thấy cô như vậy, trong mắt cô chỉ có anh ta, lo lắng thật lòng, trong lòng và ánh mắt đều hướng về anh ta.
  “Đừng khóc, đừng khóc nữa.” Cô buồn cười ngồi dậy, dùng ngón tay lau nước mắt cho anh ta: “Sao anh lại khóc, anh lớn rồi mà.”
  ”Để em đoán, nó có phải là một cơn ác mộng, đúng không?”
  Cô cười tủm tỉm nhìn về phía anh ta.
 Hứa Tố nhìn mặt cô, cong khóe miệng nhưng nước mắt lại chảy vào trong: “Đúng rồi, ác mộng kinh khủng lắm, làm anh sợ muốn chết.”
  Cô cười ha hả nói: “Ác mộng gì chứ, anh nói ra sẽ không mơ thấy nữa, mau nói đi.”
 Hứa Tố không dám nói.
  Anh ta không biết bây giờ đang ở trong mơ hay là thật, những gì xảy ra trước đây chỉ là một cơn ác mộng.
  ”Không nói đâu.” Anh ta ôm người mình nhớ nhung bấy lâu vào trong lòng, hơi ấm khiến anh ta như sống lại: “Trong mơ là giả thôi.”
  ”Được, đừng sợ, có em ở đây rồi.”
  Quay lưng lại trong vòng tay của Trần Vũ, Hứa Tố cười còn xấu hơn khóc, cơn ác mộng đó chính là cô không còn ở bên cạnh anh ta.
 Hứa Tố run rẩy thức dậy, không có vợ bên cạnh.
  Anh ta loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ, trời vẫn còn sớm, cô đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, nghe thấy giọng nói của Hứa Tố, cô cười nói: “Sao anh dậy sớm thế, còn chưa chuẩn bị xong mà?”
  Hứa Tố đi vào phòng bếp, ôm lấy cô: “Em yêu, lần sau cứ để anh đi chuẩn bị bữa sáng, được không?”
  ”Muốn ăn cháo, để anh nấu cháo, muốn bánh bao thịt, để anh hấp.”
 Trần Vũ xoay người sờ trán, suy nghĩ lung tung: “Không thấy phát sốt mầ.”
 Hứa Tố đẩy cô ra khỏi bếp và nấu cháo bí ngô.
  Dùng xong bữa sáng, anh ta phải đưa Trần Vũ đi làm, cô nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng Hứa Tố lại lắc đầu, sau khi đưa cô đến trường học, điện thoại di động của anh ta liền đổ chuông.
  Anh ta nhìn đồng hồ, và cũng nhìn thấy tin nhắn từ Lâm Thiên gửi đến: [Em và mẹ đang lên máy bay, Hứa Tố!]

 Hứa Tố nhắm mắt lại một hồi lâu rồi lái xe về nhà, anh ta nói với Chương Kha rằng hôm nay mình sẽ không đến công ty, sẽ ở nhà dọn dẹp, chiều đến đón Trần Vũ và nói với cô: “Lâm Thiên muốn chữa bệnh cho mẹ, nên chúng ta cần báo đáp ân đức của bà ấy, chúng ta cùng đi đón bà ấy, được không?”
 Trần Vũ có vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó vẫn nhẹ nhàng nói đồng ý.
 Hứa Tố cảm thấy không thoải mái, anh ta ôm Trần Vũ và nói: “Nếu em không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, anh sẽ nhờ trợ lý của mình đến đón.”
 Trần Vũ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đây là phép lịch sự, nhà Lâm Thiên trước đây đã giúp nhà anh nhiều vậy mà, nên anh không thể ngay ngày đầu tiên bà ấy trở lại trị liệu đã đẩy việc cho trợ lý.”
 Lâm Thiên và mẹ cô ta đã trở lại.
 Hứa Tố và Trần Vũ cùng nhau sắp xếp đến bệnh viện, sau đó sắp xếp việc chăm sóc điều dưỡng.
  Bất kể Lâm Thiên gọi anh ta như thế nào, anh ta sẽ không bao giờ ở một mình với cô ta, ngay cả khi mẹ của Lâm Thiên ở đó, anh ta sẽ báo cáo với Trần Vũ nhiều lần.
  Sau đó, mẹ của Lâm Thiên đã có một ca phẫu thuật suôn sẻ.
  Sau đó, anh ta và Trần Vũ vẫn ở bên nhau, Trần Vũ bắt đầu chuẩn bị mang thai.
  ”Dậy đi, Hứa Tố tỉnh lại đi!”
 Hứa Tố từ từ mở mắt ra, khuôn mặt của Minh Dương và Từ Khả Khả hiện ra trước tiên, anh ta nhắm mắt lại.
  Nghe thấy Minh Dương khiếp sợ hô một tiếng: “Anh à, nếu như anh không muốn thấy bọn em, cũng không cần nhắm mắt lại sớm như vậy chứ, bọn em khó coi như vậy sao?”
  Sau đó Từ Khả Khả nghẹn ngào nói: “Cái gì mà hai chúng ta, chỉ có mình anh thôi.”
 Hứa Tố đã mong đợi điều đó từ lâu, thế giới trong giấc mơ quá đẹp đẽ, anh ta đã sa vào lưới mộng, nhưng những thứ đẹp đẽ dường như chỉ thoáng qua, và anh ta không thể cảm nhận sâu s@c tình yêu của Trần Vũ dành cho mình.
  Bởi vì nó là giả.
  Nhưng cho dù là giả, anh ta cũng không muốn tỉnh lại, anh ta nghĩ, nếu như ngay từ đầu không giấu Trần Vũ thì tốt rồi.
  Mọi chuyện sẽ không đi chệch hướng, anh ta sẽ không dung túng cho Lâm Thiên, sẽ không ly hôn với Trần Vũ, sẽ không chứng kiến cái cảnh Trần Vũ quay lưng bỏ mình đi.
  ”Thằng này, không bị ngốc đấy chứ?”
  Minh Dương quơ tay vài lần trước mắt anh ta.
 Hứa Tố mím môi: “Không.”
 Minh Dương và Trần Nhất Gia giúp Hứa Tố đứng dậy, Hứa Tố nhìn xung quanh với ánh mắt u ám, Từ Văn Tĩnh thở dài: “Hai người họ đã đến thăm cậu, bây giờ thì đến bác sĩ.”
  Hai người họ.
  ”Hai người họ” trước đây là Trần Vũ và Hứa Tố.
  ”Hai người họ” hiện tại là Trần Vũ và Chu Duật.
 Khóe miệng Hứa Tố giật giật, sắc mặt có chút tê dại, không lộ ra biểu cảm gì.
  ”Đừng nhúc nhích, bác sĩ nói may mắn cậu chỉ bị thương một chút, cho dù vết thương có sâu bao nhiêu, cũng có thể sẽ làm cho não của cậu bị tổn thương phần nào.”

 Hứa Tố thực sự không nhúc nhích.
  Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đầu tiên là bác sĩ đi vào, sau đó là Trần Vũ cùng Chu Duật, ánh mắt Hứa Tố nhìn hai người bọn họ đang không nắm tay nhau, hiếm thấy có chút hy vọng nhỏ nhoi.
  Bác sĩ khám cho anh ta và bảo anh ta nghỉ ngơi điều độ.
  Khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng Hứa Tố cũng tìm được một cơ hội, anh ta hỏi: “Trần Vũ, chúng ta nói chuyện chút được không?”
 Trần Vũ nắm tay Chu Duật, nên cô cảm nhận rõ ràng rằng anh không vui, anh nắm chặt tay cô nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh không ngắt lời bệnh nhân mà để cô lựa chọn.
  Những người bạn trong phòng bệnh cảm thấy rằng họ đang làm bóng đèn ở đây, khi họ bước ra khỏi phòng bệnh, Trần Vũ không để Chu Duật rời đi, nhưng Chu Duật đã ôm cô và nói với cô: “Anh tin em.”
  Nếu như không phải trong ánh mắt giãy giụa cùng không cam lòng buông tay, Trần Vũ còn tưởng rằng Chu Duật thật sự không thèm để ý.
  ”Ở cửa có thể nghe thấy, hiệu quả cách âm không tốt.”
 Chu Duật cười: “Không sao, không cần quan tâm đ ến anh.”
  Anh cụp mắt và rút tay ra khỏi lòng bàn tay cô, Trần Vũ cảm thấy rằng cô sẽ không bị người đàn ông giả vờ đáng thương này lừa dối nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi đau khổ khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta.
 Trần Vũ hít một hơi thật sâu và quay lại.
  Cô ngồi xuống bên cạnh giường Hứa Tố, bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh ta, nghiêm túc nói với anh ta: “Hứa Tố, chúng ta còn chuyện gì cần nói với nhau sao? Đây là lần cuối cùng, tôi ngồi một mình với anh.”
  ”Tôi có thể không truy cứu chuyện này nữa.” Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, trước khi anh ta có thể nói ra, Trần Vũ đã tự mình cắt đứt mọi khả năng.
 Hứa Tố nghĩ rằng diện mạo hiện tại của mình chắc hẳn rất xấu xí.
  Là hắn khiến Trần Vũ ở lại nói chuyện, chính anh ta mở lời trước, bây giờ lại không nói gì nữa.
  Sau một thời gian dài.
  ”Anh muốn xin lỗi em trước, Trần Vũ.”
 Hứa Tố nhìn chằm chằm vào Trần Vũ, đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi của cô.
  Anh ta biết rõ Trần Vũ là kiểu con gái như thế nào, anh ta càng biết những gì cô nói đều là sự thật, có lẽ anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội ngồi cùng nhau như bây giờ.
 Hứa Tố  sẽ chôn sâu nỗi cay đắng này trong lòng.
  ”Là anh không có chính kiến, để cô ta làm hại em, hay nói là chính tay anh đã hại em, anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu lúc đó anh không làm như vậy, thì bây giờ chúng ta vẫn sẽ sống tốt bên nhau đúng không? Thực ra anh biết mình đã làm sai, anh có lỗi với em vì Lâm Thiên, nhưng lúc đó anh nghĩ rằng sau này anh sẽ bù đắp cho em, trước khi đến thủ đô, anh đã nói với họ rằng anh muốn đưa em đến Saipan, và anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.”
 Trần Vũ lắng nghe cẩn thận, cô tin những gì Hứa Tố nói là thật, nhưng.

  ”Nếu anh thích ai đó mà không có sự cân bằng.

Hôm nay không khiến họ phải chịu tổn thương thì ngày mai sự tổn thương đó sẽ tăng gấp đôi, rồi bù đắp cho nhau chỉ bằng lời nói xuông.

Nếu tôi thích ai đó, tôi sẽ không làm tổn thương anh ấy.

Tôi sẽ đứng về phía anh ấy và nói với anh ấy rằng trong lòng tôi chỉ có mình anh ấy.”
 Hứa Tố biết rõ điều này, Trần Vũ vẫn luôn làm điều này.
  Anh ta khó chịu đến mức không nói nên lời, bởi vì những gì Trần Vũ nói chẳng khác nào nói cho anh ta biết, trong mắt cô bây giờ chỉ có Chu Duật, cho nên cô sẽ không khiến Chu Duật phải chịu tổn thương.
  Và anh ta, có lẽ căn bản không có anh ta.
 Hứa Tố nói: “Đúng, anh biết rồi.

Dường như anh luôn làm điều sai trái, không thể phân biệt được ưu tiên, sau đó chờ em dạy anh.

Anh nghĩ em có thể dạy anh cả đời, nhưng bỏ lỡ em lại khiến anh cảm thấy khó chịu.”
  “Anh có một giấc mơ, anh sẽ không để em một mình nấu bữa sáng và bữa tối, anh sẽ làm việc nhà, sẽ không về nhà nằm trên sô pha, trong giấc mơ em nói trứng cà chua anh làm không phải ngon, anh mới học được một ngày cuối tuần, trong giấc mơ lúc anh giặt quần áo cũng bỏ giấy ăn vào, sau đó em lớn tiếng nói, Hứa Tố, anh buông tha cho chiếc máy giặt đi!”
  Khi Trần Vũ nghe những gì anh ta nói đến mức buồn cười, cô cũng mỉm cười theo.
  Lời nói của Hứa Tố ngày càng trở nên cay đắng.
  ”Anh không đi nhầm đường, anh không đi nhầm bước, anh đã thuê y tá cho hai mẹ con Lâm Thiên, mỗi lần anh đến gặp họ, anh đều đi cùng em.

Sau đó chúng ta bàn bạc, bắt đầu chuẩn bị cho thai kỳ.”
  Cuối cùng, giấc mơ cũng đã tỉnh dậy.
  Khuôn mặt oán hận của Minh Dương lộ ra.
 Hứa Tố nhìn vào mắt Trần Vũ, cô vẫn dịu dàng như vậy, cô sẽ không tức giận và cô luôn kiên nhẫn lắng nghe người chồng cũ đã làm tổn thương cô.

Nhưng anh ta đã làm cho đôi mắt này thức trắng đêm đợi mình, làm cho đôi mắt này sưng lên vì khóc, anh ta không xứng đáng với lời khoe khoang mà anh ta đã hứa với cô trong ngày ăn hỏi.
  Anh ta đã không chăm sóc cô thật tốt, và anh ta không thể hứa với cô cả đời.
 Hứa Tố biết mình sẽ hỏi một câu hỏi vô nghĩa, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của anh ta, giống như một người sắp chết muốn có câu trả lời.
 Hứa Tố vẫn không cầm được nước mắt, anh ta đau đớn, giọng khàn đi.
  ”Trần Vũ, em còn thích anh dù chỉ một chút, một chút thôi không.”

  Người đàn ông cao lớn cầu xin nhìn cô, dáng vẻ anh tuấn như cũ, nước mắt giàn giụa chỉ khiến anh ta nhìn vô cùng trìu mến, nếu là người khác, có lẽ cô thật sự rung động.
 Trần Vũ lắc đầu, trả lời từng chữ một với câu trả lời mà anh ta muốn.
 Hứa Tố biết mình không thể gục ngã trước mặt cô, nhưng nỗi đau trong lòng như bị kim đâm không thể nguôi ngoai, cho dù anh ta tự nhủ mình còn rất nhiều thời gian để tiếp nhận.

Nỗi đau của người mình yêu yêu người khác, nỗi đau vẫn đau đến mức không thể nói nên lời.
 Qua một hồi.
  Cố kìm nước mắt, cuối cùng anh ta cũng có thể nói với cô: “Trần Vũ, anh xin lỗi, cảm ơn em.”
  Cô mỉm cười và nói: “Tôi hiểu rồi.”
  Anh ta nhìn cô rời khỏi phòng bệnh, khoảnh khắc cửa đóng lại, cả người anh ta đau đớn co quắp, khóc đến khản cả cổ.
  Nó giống như một giấc mơ dài.
  Anh ta đã từng sở hữu vẻ đẹp của cô, nhưng cuối cùng lại đánh mất cô bằng chính đôi tay của mình.
 Trần Vũ đẩy cửa phòng bệnh ra, Chu Duật đứng ở cửa, chăm chú nhìn cô, lộ ra vẻ khẩn trương, Trần Vũ cười nắm lấy tay anh: “Chu Duật, em xong rồi.”
  Vừa đi họ vừa nói.
  ”Anh nghe anh ta nói sẽ chia cổ phần cho em.”
  ”Được rồi, em từ chối rồi.”
  ”Anh còn nghe anh ta nói muốn khôi phục thông tin liên hệ WeChat của em.”
  ”Em từ chối rồi.”
  ”Anh nghe anh ta nói còn muốn cùng em trở thành bạn bình thường.”
  ”Những người bạn bình thường sẽ không bao giờ liên lạc.”
  ”Anh ta còn hỏi em, còn thích anh ta chút nào không.”
  Đối với một hành vi cố ý tinh nghịch như vậy.
  Cô giáo Trần đã chọn tiến thêm một bước, đứng kiễng chân, hôn nhẹ vào môi anh.
  Cô ngẩng đầu cười nói: “Em đã nói rồi, em chỉ thích Chu Duật, trong lòng em chỉ có Chu Duật, chỉ muốn cùng Chu Duật ở bên nhau.”
  Ánh nắng Saipan xuyên qua kẽ lá, tạo nên những chấm sáng trên bãi cỏ của bệnh viện, gió biển thổi qua khiến những đốm sáng đung đưa, chập chờn, tấm khăn trắng trên cỏ phấp phới, mùi cỏ cây tươi mát bao trùm mùi nước khử trùng của bệnh viện.
Trần Vũ lười biếng đặt tay lên vai anh, khẽ nhướng mày: “Bạn học Chu, anh còn muốn hỏi cái gì sao?”
 Trong mắt Chu Duật lộ ra ý cười, dùng hai tay che mặt của cô, nhẹ nhàng đặt ở trên môi cô một nụ hôn.
  ”Không còn nữa, anh rất vui.”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment