Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 97


Trần Vũ chống đầu gối th ở dốc, ngón tay trắng bệch, bỗng trước mặt cô xuất hiện một cốc nước.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy đó là một gương mặt rất quen, nhưng cô không nhớ ra tên là gì.
Trần Vũ chậm rãi đứng thẳng, phía sau nam sinh là Chu Duật đang cầm trên tay hai cốc nước, mái tóc rối che khuất đôi mắt, vẻ mặt lãnh đạm đang nhìn về phía bên này.
“Cảm ơn, nhưng tôi đã nhờ Chu Duật lấy nước giúp mình rồi.”
Cô cười nhìn cậu nam sinh trước mặt.
Chu Duật chăm chú nhìn cô đang cười đùa cùng nam sinh khác, anh cúi đầu nhìn hai cốc nước dư thừa trong tay, đang xoay mũi giày định dời đi, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm một bóng dáng.
“Sao cậu lại đi?”
Trần Vũ đã khôi phục sắc mặt phớt hồng, cô ngẩng đầu nhìn Chu Duật, trong đôi mắt anh, là hình ảnh trên trán cô vẫn còn một ít mồ hôi dính vào sợi tóc, chóp mũi nhỏ nhắn, bờ môi hồng hào, ẩm ướt như thoa son.
Trần Vũ cười nhẹ: “Tôi tưởng cậu muốn mang nước cho tôi và Văn Tĩnh.”
Chu Duật đột nhiên mở miệng: “Là cho cậu.”
Hầu kết Chu Duật chuyển động lên xuống, anh đưa cho cô cả hai cốc nước, cô đưa tay nhận lấy, có lẽ cốc giấy quá nhỏ, đầu ngón tay mát lạnh của cô sượt qua mu bàn tay anh, lòng bàn tay và mu bàn tay đều có cảm giác tê dại, tim Chu Duật bắt đầu đập nhanh hơn.
Trần Vũ uống một ngụm nước trong cốc giấy rồi hỏi:
“Cậu chạy xong tớ sẽ lấy nước cho cậu, được không?”
Chu Duật nhìn cô giống như chỉ tùy tiện nói:
“Làm phiền cậu rồi.”
Cô đưa cốc còn lại cho Từ Văn Tĩnh, không biết hai người họ nói gì, mà thi thoảng đôi mắt cô cong thành hình trăng khuyết.
“Cậu đang nhìn ai vậy?”
Hà Sơ nhìn theo tầm mắt Chu Duật, rồi nhìn anh hỏi: “Nhìn Trần Vũ và Từ Văn Tĩnh à?”
“Không phải.”
“Này, họ nhờ cậu lấy nước lúc nào? Trình Dương vừa bị từ chối đang buồn bực muốn chế.t, còn oán trách vì sao cậu ta không được ngồi sau Trần Vũ để gần quan được ban lộc.”
Chu Duật: “Thành tích của cậu ta không tốt.”
“Liên quan gì đến thành tích?” Hà Sơ lẩm bẩm, nhưng đúng lúc đó giáo viên đã gọi nam sinh ra chạy, nam sinh trong hai lớp chia thành hai đội.
 “Chậc… chậc, Hứa Tố đúng là được hoan nghênh, chắc các nữ sinh sẽ không đi mà nán lại xem cậu ta chạy.”
Anh quay lại, bắt gặp Trần Vũ và Từ Văn Tĩnh đang cầm cốc giấy trên tay, tựa lưng vào lan can, trò chuyện vui vẻ.
Học sinh cả hai lớp đều biết nhau, lớp bọn họ không chỉ sát nhau mà giáo viên dạy hai lớp đều giống nhau.
Điển hình là cô Vương Tú Mai được phụ trách giảng dạy môn ngữ văn của hai lớp.


Hầu hết các giáo viên ngữ văn đều có câu cửa miệng, ở lớp 1, họ nói các em có thể thấy lớp 2 làm bài tốt như thế nào, ở lớp 2, họ kêu các em nên quan sát thái độ học tập của lớp 1, rồi cùng nhau trao cho các em danh hiệu đáng trân trọng: “Đây là cái lớp kém nhất mà tôi từng dạy”.
Cũng bởi vậy, học sinh hai lớp đều biết rõ ai là học sinh xuất sắc của lớp kia.
Trình Dương đang đắm đuối nhìn Trần Vũ, mặc cho Trương Thịnh kêu cậu ta đừng nhìn nữa, sắp chạy bộ rồi còn nhìn làm gì.
Tương tự các nữ sinh không thích chạy 800 mét, các nam sinh cũng không thích chạy 1.000 mét.
Trình Dương nói: “Trần Vũ đi lấy nước cho Chu Duật.”
Trương Thịnh: “Bạn bàn sau giúp cậu ấy, cậu ấy giúp lại không phải là chuyện bình thường sao?”
Trình Dương suy nghĩ một lúc, rồi cậu ta thở dài chán nản vì không được may mắn ngồi sau Trần Vũ.

Năm sau lớp sẽ bị chia học theo ban, Trần Vũ học chuyên văn cậu càng không có cơ hội.
Một nhóm các nữ sinh vây quanh sân thể dục, giữa vòng chính là Lâm Thiên đang cầm nước cho Hứa Tố, cô ấy hét lên cổ vũ “Cố lên Hứa Tố!”
Từ Văn Tĩnh liếc nhìn Trần Vũ, nhưng ánh mắt của Trần Vũ không đặt ở chỗ Lâm Thiên, cô đang nhàn rỗi nhìn sân thể dục, toàn bộ lực chú ý đang dành cho ai đó.
“Ồ…”
Trên đường đua, các nam sinh đội 1 bắt đầu chạy nước rút, Hứa Tố cũng tăng tốc, góc áo bị gió thổi tung, tiếng cổ vũ của Lâm Thiên ngày càng mãnh liệt.
Một giâu sau, cả Hứa Tố và Chu Duật đều đồng thời cán đích.
Từ Văn Tĩnh cảm thán: “Chu Duật cũng chạy rất nhanh nhỉ!”
Lúc chạy, tất cả đều cởi áo ngoài, bên trong lớp áo đồng phục là áo phông chữ T màu trắng vừa rồi bị gió thổi tung lên, dán vào cơ bụng phác họa dáng người khỏe khoắn.
Hơn ai hết, chỉ Trần Vũ mới biết, trong tương lai thân hình của Chu Duật có bao nhiêu sức hấp dẫn, dù bây giờ anh gầy hơn sau này rất nhiều.
“Chu Duật.”
Chưa kịp nghỉ ngơi, chạy xong anh đi thẳng qua sân chạy, tháo mắt kính ra, nhận lấy chiếc cốc nhỏ, uống hai ngụm nước rồi cảm ơn cô.
Khi anh bước tới, trên người tỏa ra khí nóng hòa vào không khí.
Mỗi người đều có một mùi hương khác biệt, khuôn mặt trắng trẻo của Trần Vũ lập tức ửng đỏ khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc theo bản năng.
Chu Duật chưa đi ngay, anh cúi đầu nhìn cô.
Khi vượt qua vạch đích, bóng hình anh thấy đầu tiên chính là cô, Chu Duật nghĩ người Trần Vũ đang quan sát chăm chú chính là Hứa Tố, nhưng anh không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của cô nhìn mình.
Cái suy nghĩ này thật điên rồ.
Anh sợ tất cả chỉ là ảo tưởng.
Dưới ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, gió thổi bóng cây đung đưa là hình ảnh thiếu niên nhiệt huyết và thiếu nữ trong sáng, chính là một bức tranh tuyệt đẹp.
Hứa Tố thu hồi tầm mắt, cậu không cảm thấy hình ảnh kia đẹp chút nào.
“Hứa Tố, cậu nhìn gì vậy?”

Lâm Thiên không vui mím môi, bất mãn kéo mạnh áo đồng phục học sinh của Hứa Tố.
“Không phải cậu định chơi bóng rổ sao? Cậu nhìn họ làm gì?”
Hứa Tố sững sờ, nhìn hai người đứng cùng nhau, theo bản năng, cậu muốn tách họ ra.
Cậu tỉnh táo quay đầu lại, cười ấm áp đáp lại Lâm Thiên: “Không có gì.”
“Chắc họ đang yêu nhau.”
Lâm Thiên vẫn luôn cảm thấy Trần Vũ rất có sức uy hiếp, bởi trước khi Hứa Tố ở bên cô thì gu nữ sinh mà cậu ấy thích chính là kiểu người như Trần Vũ.

Sẽ thật tuyệt nếu Trần Vũ và Chu Duật ở bên nhau.
Hứa Tố nhanh miệng phủ nhận theo phản xạ:
“Không thể nào.”
“Sao lại không, họ đều là học sinh xuất sắc.”
Lâm Thiên không muốn thảo luận về Trần Vũ với cậu nữa, cô ta làm nũng, lôi kéo cậu ta làm phân tán sự chú ý: “Đi thôi…đi chơi bóng rổ!”
Sau tiết thể dục là tiết học bóng rổ.
Sân chơi bóng rổ dựng lên ngay trong sân thể dục, trên tường hai bên trái phải chỉ có rổ, giáo viên thể dục làm mẫu, hướng dẫn học sinh thực hiện động tác ba bước vào rổ.

Nếu có thể ghi ba bàn thắng, sẽ được giáo viên cho phép hoạt động tự do.
Hầu hết các nữ sinh ghi bàn xong đều ngồi một chỗ tán gẫu, nửa sân còn lại là hơn chục nam sinh tụ tập chơi game, bên cạnh có một vòng nam sinh đứng xem.
Chu Duật không tham gia, cùng mấy bạn nam khác luyện đưa bóng vào rổ.
Quả bóng được đưa vào rổ, ma sát với túi lưới phát ra tiếng vang.
Nghe thấy tiếng động, các nữ sinh trong lớp đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Chu Dụật, tấm tắc khen anh:
“Cú ném ba điểm của Chu Duật thật chính xác.”
Lực chú ý của các nữ sinh đã vây quanh Chu Duật, lập tức có bạn học lên tiếng đồng tình:
“Đúng, cậu ấy chạy cũng rất nhanh, không hiểu sao một đám người chỉ quan tâm lớp bên cạnh, lớp chúng ta có Chu Duật vừa đẹp trai, vừa là học sinh giỏi, so với Hứa Tố chỉ có hơn thôi.”
“Chỉ là cậu ấy quá lạnh lùng, ít nói, nói chuyện với cậu ấy rất khó xử.”
“Học sinh giỏi kiêu ngạo, lạnh lùng thì sao? Có thể hiểu được.”
“Tôi thích kiểu người như vậy lắm, chỉ tiếc cậu ta chưa từng mỉm cười với tôi, tôi chịu thua.”
Có bạn học tiếp chuyện: “Lần sau tôi sẽ hỏi cậu ấy bài tập, hỏi thêm vài lần nữa, ít nhất cậu ấy sẽ nhớ tên tôi trước khi tốt nghiệp.”

Trần Vũ vô tình nghe được, cô ôm quả bóng rổ, mím chặt môi.
Tầm mắt di chuyển theo động tác Chu Duật nhảy lên, anh giơ cao cánh tay, đồng phục học sinh rộng thùng thình, dùng năm ngón tay đưa bóng ra sau, bóng rổ bay qua vẽ ra một hình parabol xinh đẹp giữa không trung, bóng một lần nữa lại chui tọt vào rổ.
Trương Tĩnh Văn phấn khích hét lên.
Bóng từ trong rổ rơi xuống, Chu Duật nhìn sang, Trương Tĩnh Văn ngại ngùng lấy tay che miệng, trợn to mắt.
Anh nhìn đi chỗ khác, tầm mắt rơi vào Trần Vũ đang đứng trong góc.
Cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp.

Chỉ cần một cái chớp mắt nhẹ, trái tim của anh mất kiểm soát, đập loạn nhịp, bàn tay vô thức ghim chặt vào quả bóng đang cầm trong tay.
Sắp hết tiết, trận đấu bóng rổ bên kia sân đang lúc gay cấn, giày thể thao ma sát với mặt đất, tiếng đập bóng rất vang.
Trần Vũ nhận lấy bóng rổ trong tay Từ Văn Tĩnh, cô chuẩn bị ném vào rổ.

Trần Vũ đập bóng, trong đầu không nhịn được suy nghĩ linh tinh, trước đây Từ Văn Tĩnh cũng thích Chu Duật sao?
Không biết Chu Duật có thích cô ấy không?
Cô cụp mắt nhìn xống.
Bỗng từ đằng sau truyền đến tiếng hô:
“Cẩn thận…!”
Trần Vũ giật mình nhìn vật màu cam đang lao đến với tốc độ chóng mặt.

Tiếng hô của bạn học trong đội quản lý thể thao phá lệ bén nhọn, sau lưng cô có tiếng hét rất lớn:
“Tránh ra”!
Cô phản ứng lại, vừa định tránh, nhưng quả bóng màu cam đã bị một bóng người cao lớn chặn lại.
Trần Vũ mờ mịt ngẩng đầu lên, quả bóng đã bị dáng người cao lớn của nam sinh che khuất, người trước mặt duỗi tay chặn quả bóng đột nhiên lao tới, tiếng th ở dốc rất nhỏ lọt vào tai cô.
Trần Vũ kinh ngạc nhìn Chu Duật đang chắn trước mặt mình.

Quả bóng bị chặn rơi mạnh xuống đất.

Bên kia sân thi đấu đột nhiên im lặng.

Trái tim của Trần Vũ đập dữ dội như sấm, bùm, bùm, bùm.
Anh cao hơn cô nhiều, ánh đèn của sân thi đấu chiếu qua, và Trần Vũ đang đứng dưới cái bóng của anh.
Mặc kệ quả bóng trong tay rơi xuống đất, lại có thêm hai tiếng bang bang vang lên, Trần Vũ nắm lấy bàn tay đã giúp cô đỡ bóng của Chu Duật, cẩn thận kiểm tra, chỉ thấy phía da phía trên bị trầy xuất hiện tơ máu nhỏ.
Chu Duật cụp mắt, nhìn bàn tay mềm mại đang siết chặt tay anh.

“Không sao.”
Anh muốn rút tay về.
Nhưng không rút lại được, cô cầm rất chặt.
Chu Dụật cũng không nhúc nhích, bởi anh thấy người mình thích ánh mắt vẫn luôn rực rỡ như sao, lúc này lại ẩm ướt trong suốt như thủy tinh, hốc mắt của Trần Vũ hơi đỏ lên.
Chu Duật sửng sốt một lát.
Trái tim như bị thắt lại, anh vội vàng an ủi cô:
“Không đau, không sao.”
Trần Vũ không buông tha, dùng giọng nói dễ nghe, không chút nghẹn ngào nói:
“Cậu mau xuống phòng y tế sát trùng đi.”
“Không cần…”
Nhưng lời còn chưa nói xong, anh bắt gặp ánh mắt cương quyết của cô.
Chu Duật không thể phản bác.

Anh đành ngoan ngoãn đi theo cô ra khỏi sân thể dục.
Những ngón tay của cô thật mềm mại, ấm áp.
Cô cầm tay anh, cẩn thận để không đụng phải vết thương, anh gặp chuyện này thường xuyên như cơm bữa, đàn ông con trai có mỗi thế này thì sợ gì đau.
Nhưng Trần Vũ có vẻ quan tâm.
Ra khỏi sân, cô buông tay ra, Chu Duật lặng lẽ rút tay lại.
Chỉ là bàn tay vẫn vương lại chút hơi ấm từ ngón tay cô, thấy bộ dáng khẩn trương, lo lắng của cô dành cho mình, giống như ném một viên đá ánh trăng vào mặt hồ phẳng lặng, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, mang theo một chút ngọt ngào.
Sau một khoảng lặng ngắn.
Ban quản lý thể thao nổ ra một tiếng la ó lớn…
“Có chuyện gì vậy, tình hướng của hai vị học sinh xuất sắc này là sao?”
“Nắm tay, đây nhất định là nắm tay.”
“Chu Duật chặn bóng cho Trần Vũ, quả nhiên có bạn trai rất lợi hại!!”
Hứa Tố ngơ ngác đứng dưới cột bóng rổ, đập vào mắt anh ta là hình ảnh Trần Vũ và Chu Duật nắm tay nhau ra khỏi sân thể dục đột nhiên được phóng to.
Cậu ta chợt “xít” một tiếng, đầu hơi đau.
Lâm Thiên và nữ sinh bên cạnh đang bàn tán về Trần Vũ, thấy Hứa Tố cau mày, cô ta nén giận hỏi: “Cậu sao vậy?”
Hôm nay cậu ấy có vẻ khác lạ, luôn chú ý đến Trần Vũ.
Hứa Tố không thể lí giải được cảm giác khó chịu trong lòng mình, khi thấy Trần Vũ và Chu Duật đứng cùng nhau, cậu ta xua tay nói: “Không có gì.”
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment